Gả Cho Trấn Bắc Hầu Hung Hãn

Chương 3



Ban đầu, ta cũng từng đau lòng, từng phẫn uất.

Tại sao lại là ta?

Nhưng nếu không phải ta, thì người phải đi sẽ là trưởng tỷ.

Chẳng lẽ nhìn tỷ ấy rời xa phụ mẫu, một thân một mình gả đến Tây Bắc xa xôi, lòng ta sẽ vui được ư?

Chỉ vì chút ích kỷ nhỏ nhoi này, ta hổ thẹn với lương tâm, không dám nghĩ sâu xa thêm nữa.



Ngày Tết Trung Thu, cả nhà quây quần bên mâm cơm sum họp.

Thân phụ chau mày, trưởng tỷ ủ rũ, kế mẫu cũng chỉ cúi đầu lặng lẽ.

Ta mỉm cười nâng chén, nói rằng thành hôn là chuyện hỷ, phải vui vẻ đón nhận, mời mọi người cùng cạn ly chúc phúc cho ta.

Ngày xuất giá, hồng trang mười dặm.

Ta cười, nói lời từ biệt với mọi người.

Buông rèm kiệu hoa, cuối cùng ta cũng không kìm được nước mắt, kiệu vừa rời khỏi cổng thành, ta đã bật khóc nức nở.

Khóc đến mệt lả, ta thiếp đi lúc nào không hay.

Mãi đến khi Bảo Châu lay gọi, ta mới giật mình tỉnh giấc, nhận ra trời đã xế chiều.

Chúng ta tìm một quán trọ ven đường nghỉ chân. Khóc một trận rồi lại ngủ một giấc, ta vừa đói vừa mệt, ngồi vào bàn ăn cũng tạm quên đi sầu muộn.

Chuyến đi Tây Bắc lần này xa xôi vạn dặm, đoàn xe chở của hồi môn phải mất hơn một tháng đường.

Cũng may có Bảo Châu bầu bạn sớm hôm, còn có người để ta trò chuyện cho khuây khỏa.

Ngâm mình trong thùng nước ấm, cơn buồn ngủ mơ màng kéo đến.

Bảo Châu giục ta mau lên giường nghỉ ngơi, sáng mai còn phải lên đường từ sớm.

Đêm đã khuya, gió lạnh từ ngoài cửa sổ lùa vào khiến ta rùng mình. Mơ màng cảm thấy có người đứng trước giường, ta giật mình tỉnh giấc.

Kẻ đó phản ứng cực nhanh, lập tức đưa tay bịt chặt miệng ta, không cho ta kịp kêu lên tiếng nào.

Lại là gã!

Gã vẫn đeo chiếc mặt nạ quen thuộc, một thân hắc y bó sát người, dáng hình càng thêm phần uy mãnh.

Lúc này, khóe môi gã hơi nhếch lên, tựa như rất khoái trá khi nhìn thấy vẻ tức giận của ta.

“Xem ra nàng ăn ngon ngủ kỹ lắm nhỉ.”

Gã đứng quá gần, khiến toàn thân ta không khỏi căng thẳng, khó chịu.

Ta giơ tay ra hiệu mình sẽ không la hét, bảo gã buông tay.

Cuối cùng, gã mới chịu buông tay, lùi lại vài bước, đứng ở mép giường.

Ta cố đè giọng, gằn từng tiếng với gã:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi quả là to gan bằng trời! Lần trước đã tha cho ngươi một mạng, lần này còn dám mò tới nữa à!

“Phu quân của ta chính là Trấn Bắc Hầu lừng danh đấy!”

Phần 5

Tên này quả thực gan to bằng trời.

Ta đã mang danh Trấn Bắc Hầu ra dọa, vậy mà gã chẳng hề có chút nao núng.

Gã không vội, nhưng ta thì đang gấp lắm đây.

Lỡ như bị người khác bắt gặp, ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan này!

“Ngươi còn không mau cút đi? Phu quân của ta đáng sợ lắm đấy!”

Chỉ thấy gã khoanh tay trước ngực, ánh mắt soi xét nhìn ta từ đầu đến chân.

Hồi lâu sau, bờ vai gã khẽ rung lên, rồi bật cười thành tiếng.

“Chàng ta đáng sợ đến thế, vậy mà ngươi cũng dám gả sao?”

Câu này hỏi cũng thật hay.

Ta gả cho chàng ta, chẳng lẽ là do ta tự nguyện chắc?

“Đương nhiên là dám! Nếu không có phu quân ta thống lĩnh ba quân trấn giữ biên thùy, thì kẻ phải chịu cảnh binh đao loạn lạc chính là lê dân bá tánh chúng ta.

“Nếu chàng không dùng thủ đoạn tàn nhẫn, thì người phải bỏ mạng nơi sa trường chính là tướng sĩ của chúng ta.

“Huống hồ, phận làm dâu, đã gả cho gà thì phải theo gà, gả cho chó đành theo chó thôi.”

Một tràng lý lẽ tuôn ra, đến chính ta cũng suýt nữa thì tin vào lời mình nói.

Nghe đến câu cuối cùng, nụ cười trên môi gã chợt tắt, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm khôn lường.

Ta hạ giọng, khẽ trách gã:

“Còn không mau cút đi? Lỡ bị người khác phát hiện, mạng ngươi khó giữ lắm đấy— Á!”

Nào ngờ, ngay khoảnh khắc sau đó, gã cứ thế cuốn cả người lẫn chăn, vác bổng ta lên vai rồi nhảy phắt qua cửa sổ, tẩu thoát!

Ta hét lớn cầu cứu, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến c.h.ế.t người của cả khách điếm.

Không xong rồi!

Đây đâu phải kinh thành!

Ta lập tức hoảng hốt cực độ, vừa ra sức giãy giụa, vừa chửi mắng gã không ngừng.

“Ngươi không cưới nổi vợ nên mới đi cướp thê tử của người khác phải không? Đồ vô liêm sỉ! Đồ lưu manh!”

Gã vẫn sải bước không ngừng, nhanh chóng băng qua những con ngõ nhỏ tối tăm.

Khẽ bật một tiếng cười trầm thấp, gã đáp lại:

“Chẳng phải nàng vừa nói, đã gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó đó sao?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com