"Ô ô, rõ ràng là anh ta có vấn đề mà." Điền Mật lại tiếp tục ngắt lời. “Anh ta vô cớ theo đuổi tôi, quấy rối cuộc sống bình thường của tôi thì ngài không nói gì.
Nhưng chỉ cần có chút chuyện gì không tốt xảy ra với hắn, thì ngài lại đổ hết lên đầu tôi. Ngài đúng là thiên vị anh ta mà!"
“Điền Mật, tôi nói lại lần nữa, mong cô nghiêm túc điều chỉnh lại thái độ. Đây là văn phòng phó xưởng trưởng, không phải nhà riêng của cô. Đừng khóc lóc om sòm ở đây. Cô…”
"Oa…" Điền Mật khóc to hơn nữa.
Vừa khóc, cô vừa đứng dậy chạy thẳng về phía trạm tuyên truyền của xưởng.
“Xin lỗi đúng không? Được, tôi làm đây.”
Ban đầu, Tào Tu không hiểu sao Điền Mật lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy. Đến khi nhận ra cô đang chạy về phía trạm tuyên truyền, ông ta lập tức hốt hoảng đuổi theo. Bất chấp mọi thứ, ông ta kéo Điền Mật lại, đẩy nàng trở về văn phòng.
"Điền Mật!" Chưa kịp để ông ta tiếp tục nói, mấy vị thím đứng ra bênh vực Điền Mật đã chạy tới.
“Phó xưởng trưởng, ngài đang làm gì vậy? Có chuyện gì thì không thể nói chuyện tử tế sao? Điền Mật chỉ là một cô gái nhỏ, sao ngài lại ức h.i.ế.p con bé?”
“Đúng vậy, phó xưởng trưởng, Tiểu Mật vẫn còn đang bệnh. Nó bệnh mà vẫn đi làm, ngài không khen ngợi thì thôi, sao còn trách mắng nàng?”
“Đúng đó, tết nhất tới nơi rồi, ngài làm vậy là sao chứ?”
…
Tào Tu bị một đám người vây quanh, mỗi người một câu lên án, mặt mày xám xịt. Ông ta lau nước bọt ai đó vô tình phun vào mặt mình, vừa định phát hỏa, muốn thể hiện uy nghiêm của phó xưởng trưởng thì bên ngoài văn phòng vang lên tiếng nói:
Xưởng trưởng Đường vừa đi họp về sau kỳ nghỉ Tết, định nghỉ ngơi hai ngày rồi mới trở lại làm việc.
Ông ta vừa quay lại xưởng, điều đầu tiên muốn làm là truyền đạt tinh thần cuộc họp, động viên công nhân, giúp xưởng đạt được thành tích tốt trong năm mới.
Nhưng ông ta vừa vào văn phòng không bao lâu thì có người tìm đến tố cáo.
Người tố cáo là Giang Ngạo Nhi. Cô ấy kể tỉ mỉ về chuyện Đỗ Hùng và phó xưởng trưởng đã ép Điền Mật kết giao với Đỗ Hùng như thế nào.
Nghe xong, Đường xưởng trưởng tức giận vô cùng. Một kẻ lưu manh như vậy lại là người mà ông ta từng đánh giá cao sao? Nghĩ đến đây, ông ta không thể ngồi yên được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Với vẻ mặt nghiêm nghị, Đường xưởng trưởng bước vào văn phòng của Tào Tu. Nhìn thấy một đám người đang vây quanh bảo vệ Điền Mật, sắc mặt ông ta càng trở nên u ám.
"Chuyện gì đang xảy ra?" Ông ta hỏi Tào Tu.
Lúc này, Tào Tu cũng cảm thấy oan ức vô cùng. Có trời đất chứng giám, ông ta thật sự không làm gì cả!
Ông ta chẳng qua chỉ gọi Điền Mật đến văn phòng để nói chuyện bình thường thôi. Ông ta thậm chí chưa hề nói nặng lời! Vậy mà kết quả là bị Điền Mật gài bẫy, còn bị mấy bà thím trong xưởng lên án.
"Xưởng trưởng, tôi bị oan uổng!" Tào Tu nhăn nhó mặt mày, vừa mở miệng liền muốn kêu oan.
Nhưng Điền Mật không cho ông ta cơ hội biện minh, cô lập tức khóc rống lên.
Một khi Điền Mật tỏ ra yếu đuối, thì người mạnh mẽ như Tào Tu lại ngay lập tức bị xem là kẻ xấu.
Cảnh tượng này khiến mọi người càng tin chắc rằng Tào Tu đã ức h.i.ế.p Điền Mật. Mấy bà thím tinh thần trượng nghĩa dâng cao, từng người từng câu thi nhau bênh vực cô.
"Xưởng trưởng, Tiểu Mật đã bệnh mà vẫn cố đi làm suốt bốn ngày. Con bé không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người, cố gắng chịu đựng bệnh tật để tiếp tục làm việc.
Vậy mà Đỗ chủ nhiệm không những không quan tâm, còn trêu ghẹo nó. Chưa kể, phó xưởng trưởng còn gọi nó đến văn phòng trách mắng nó nữa."
“Đúng vậy, Tiểu Mật chẳng làm gì sai ngoài việc không chịu làm bạn gái Đỗ chủ nhiệm. Vậy mà lại bị mắng!”
“Đúng đó, Đỗ chủ nhiệm 28 tuổi chưa kết hôn, chắc chắn là do hắn có vấn đề. Nhưng chuyện này đâu phải lỗi của Tiểu Mật? Dựa vào đâu mà bắt con bé phải cưới hắn?”
…
Nghe xong những lời này, Đường xưởng trưởng tức giận đến mức suýt nữa đập bàn.
Ông ta hít một hơi sâu, hung hăng trừng mắt nhìn Tào Tu rồi ra lệnh đưa Điền Mật đến phòng y tế.
“Các đồng chí cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này. Sức khỏe của Tiểu Điền rất quan trọng, chờ con bé hồi phục, tôi nhất định sẽ cho con bé một lời giải thích thỏa đáng.”
Nghe xưởng trưởng nói vậy, những người đang bảo vệ Điền Mật mới yên tâm dìu cô rời đi. Giang Ngạo Nhi nhân cơ hội này giúp Điền Mật xin hai ngày nghỉ bệnh.
Xưởng trưởng Đường lo lắng Điền Mật có thể xảy ra vấn đề sức khỏe, liền lập tức đồng ý. Sau khi nhẹ nhàng tiễn Điền Mật và mọi người ra ngoài, ông ta mới quay sang nhìn Tào Tu với ánh mắt lạnh lẽo.
TBC
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Lúc này, Tào Tu không dám giấu giếm nữa. Ông ta buồn bực kể lại mọi chuyện:
“Xưởng trưởng, ngài phải tin tôi, tôi thật sự không làm gì cả. Hồi năm trước, chúng tôi tổ chức hội giao lưu, Đỗ Hùng để ý Điền Mật, tôi chỉ tiện làm bà mối thôi. Kết quả là Điền Mật quá giỏi gây chuyện!”