Gả Cho Người Chồng Quân Nhân

Chương 40



Mấy bà thím vốn dĩ là đến hóng chuyện, thấy Điền Mật lộ vẻ mặt này, lập tức phấn khích hẳn lên. Ai nấy đều vận dụng hết tài nghệ để dỗ dành cô mau nói.

“Tiểu Mật, nói đi, chúng ta đảm bảo không kể với ai đâu.”

“Đúng đó, ta coi con như con gái ruột vậy, thím với mẹ con có khác gì nhau đâu. Có chuyện gì con đừng giấu chúng ta.”

Điền Mật như thể bị dỗ dành mà mềm lòng, chậm rãi mở miệng:

“Thôi được rồi, nếu các thím đã hỏi, vậy con nói. Nhưng nếu Đỗ chủ nhiệm mà hỏi tới, các thím ngàn vạn lần đừng bảo là con nói đó nhé.”

“Đúng đúng, chúng ta tuyệt đối không nói!”

TBC

Mọi người xoa xoa tay, háo hức chờ đón tin sốt dẻo, ánh mắt sáng rực lên.

“Kỳ thật… Đỗ chủ nhiệm không thích phụ nữ.” Vừa mở miệng, Điền Mật liền ném ra một quả b.o.m tấn, khiến mọi người suýt chút nữa ngất xỉu.

“Tiểu Mật, con vừa nói gì? Thím nghe không rõ?” Thím Hoa giật mình.

“Tiểu Mật nói Đỗ chủ nhiệm thích đàn ông.” Béo tẩu cũng hoảng hốt.

“Sao có thể được? Hắn đâu có ẻo lả!” Một bà thím khác hỏi đầy nghi ngờ.

“Ai nói thích đàn ông là phải ẻo lả? Bọn họ cũng có phân vai trên, vai dưới.” Điền Mật chậm rãi bổ sung.

Trong nháy mắt, các bà thím như thể vừa nuốt phải ruồi bọ, vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Câu chuyện này quá sốc, tam quan của họ gần như sụp đổ, nhưng vẫn không thể cưỡng lại được sự tò mò, muốn biết thêm nội tình.

“Đỗ chủ nhiệm không giống kiểu người như vậy đâu. Tiểu Mật, con có nhầm không?” Có người dò hỏi.

“Có thể lắm.” Điền Mật thản nhiên nói. “Tất cả chỉ là con suy đoán thôi.”

Phù… Các bà thím đồng loạt thở phào một hơi. Đang nghĩ rằng câu chuyện này có chút không đầu không đuôi thì lại nghe Điền Mật tiếp tục:

“Nhưng mà…”

Trong chớp mắt, ánh mắt của các bà thím lại càng sáng rực hơn.

“Nhưng con cảm thấy Đỗ chủ nhiệm theo đuổi con chỉ là để che mắt thiên hạ. Anh ta lớn hơn con tận mười tuổi! Khi ba con bằng tuổi anh ta bây giờ, đã có bốn đứa con rồi. Anh ta dù có kén chọn đến mấy, cũng không thể nào cao ngạo đến mức này chứ?”

“Nói là vì đợi con thì càng vô lý. Mười năm trước con mới tám tuổi, chẳng lẽ Đỗ chủ nhiệm khi đó đã thích con rồi sao? Chuyện này hoàn toàn không thể nào.”

“Đúng vậy, khi đó hắn còn chưa quen con mà.”

“Hay là trước đây hắn quá nghèo, nên không lấy được vợ?” Một bà thím yếu ớt hỏi.

“Ba con trước đây còn nghèo hơn anh ta, vậy mà vẫn cưới được mẹ con – một đại mỹ nhân. Nghèo chỉ là cái cớ thôi. Nếu một người đàn ông thực sự muốn lập gia đình, làm gì có chuyện không tìm được vợ? Hơn nữa, Đỗ chủ nhiệm có công việc ổn định, anh ta không hề nghèo.” Điền Mật bổ sung thêm một nhát d.a.o chí mạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hiện trường lập tức rơi vào sự im lặng.

Mọi người tiêu hóa lời của Điền Mật, cảm thấy hình như cũng có lý, nhưng lại có gì đó kỳ quặc.

Điền Mật không để họ kịp phản ứng, tiếp tục nói:

“Thím Hoa, thím Béo, các thím nói có người đàn ông nào mà không muốn có con trai không?”

“Không có.” Hai bà thím lập tức đáp.

“Vậy đó, Đỗ chủ nhiệm chắc chắn có vấn đề.”

Điền Mật vẫy tay ra hiệu cho các bà thím ghé sát lại.

“Sáng nay ở phân xưởng, con đang lái xe thì buồn ngủ, Đỗ chủ nhiệm giúp con dừng xe lại, vô tình chạm vào tay con. Chuyện này rất bình thường đúng không? Trong công việc, ai mà chưa từng vô tình chạm vào đồng nghiệp?”

“Đúng rồi.” Mọi người gật đầu theo bản năng, liền nghe Điền Mật tiếp tục nói:

“Nhưng Đỗ chủ nhiệm lại có phản ứng rất kỳ lạ. Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt con, như thể hận không thể biến thành con vậy.”

“Hả?!” Các bà thím lại bị sốc. “Hắn… hắn muốn biến thành phụ nữ ư?!”

“Đúng vậy.” Điền Mật chắc chắn gật đầu. “Đỗ chủ nhiệm ghen tị với con. Anh ta hận vì mình không có gương mặt như con. Các thím không thấy ánh mắt của anh ta lúc đó đâu. Con sợ quá phải uống gấp đôi liều thuốc cảm mới tỉnh táo lại đấy.”

“Thuốc cảm không thể uống quá nhiều, sẽ nguy hiểm lắm.” Thím Hoa theo bản năng lo lắng. Các bà thím khác cũng quan tâm khuyên nhủ Điền Mật.

Đây chính là đãi ngộ đặc biệt của Điền Mật. Nếu là người khác làm việc nhẹ như cô mà còn xin nghỉ, các bà thím chắc chắn sẽ nói là lười biếng, tư tưởng có vấn đề. Nhưng Điền Mật là người yếu ớt thật, lại còn cố chấp gắng sức, nên họ sợ nàng xảy ra chuyện.

“Dạ, con biết rồi.” Điền Mật cảm ơn sự quan tâm của mọi người, sau đó tổng kết:

“Con cảm thấy chuyện Đỗ chủ nhiệm theo đuổi con có uẩn khúc. Chắc chắn anh ta có điều gì đó đang che giấu con, nếu không đã không tỏ ra chột dạ mỗi khi thấy con, lại còn cố tình đối tốt với con như vậy.”

“Các thím nói thử xem, có người đàn ông nào bị con mắng là ghê tởm, bệnh tâm thần, mà vẫn kiên trì lấy lòng, tiếp tục theo đuổi con không?”

Các bà thím đồng loạt gật đầu đồng tình.

Đúng vậy, dù có thích cũng không đến mức này chứ?!

Các bà thím lập tức trầm tư suy nghĩ, rồi bừng tỉnh ngộ. Họ bắt đầu phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình, biến câu chuyện nửa thật nửa giả của Điền Mật thành một phiên bản ly kỳ hơn, chân thật hơn.

Mặc kệ họ bàn tán ra sao, Điền Mật phủi tay áo, rời đi.

Sau khi trút hết suy đoán trong lòng theo một cách khác, Điền Mật cảm thấy vô cùng sảng khoái khi làm việc vào buổi chiều.

Đợi đấy, Đỗ Hùng tốt nhất đừng có chọc cô nữa.

Nếu không, Điền Mật sẽ khiến hắn phải hối hận!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com