Càng tiếp xúc với Đỗ Hùng, Điền Mật càng cảnh giác. So với sự bá đạo công khai của Thẩm Đào, Đỗ Hùng lại là kiểu âm thầm áp đảo người khác, khiến Điền Mật không thể chịu nổi.
Hắn giống như một trái táo trộn lẫn với chất độc, nhìn bề ngoài vô hại, nhưng một khi ăn vào lại là trí mạng.
“Điền Mật, em sợ tôi đến vậy sao?”
“Đã bắt đầu quan tâm tôi có con nối dõi hay không, còn nói em không thích tôi! Giả bộ đi, cứ giả bộ tiếp đi. Sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ bắt em phải thừa nhận rằng em yêu tôi!!”
“Đồ thần kinh!!”
Không thèm quay đầu lại, Điền Mật chỉ để lại một câu mắng chửi rồi rời đi.
Đỗ Hùng không thấy được rằng, khi chửi hắn, Điền Mật còn trợn trắng mắt.
Hắn tưởng cô ngượng ngùng, nhưng thật ra hoàn toàn không có chuyện đó. Điền Mật thật sự cảm thấy phiền phức, và đang cố gắng hết sức để vạch rõ ranh giới với hắn.
Bị Điền Mật mắng một lần nữa, Đỗ Hùng cũng không tức giận. Như một người chủ nhân kiên nhẫn nhìn con mèo nhỏ bướng bỉnh, hắn tỏ ra cực kỳ rộng lượng.
Bất kể Điền Mật có làm khó hắn như thế nào, trên mặt Đỗ Hùng vẫn luôn là nụ cười đầy bao dung và tự tin. Trong ánh mắt hắn, tràn đầy vẻ nắm chắc phần thắng, như thể Điền Mật chính là thứ đã nằm trong tay hắn.
Ánh mắt của Đỗ Hùng, giống như một con rắn độc lạnh lẽo, khiến Điền Mật cảm thấy vô cùng khó chịu. Chỗ nào bị hắn chạm vào, cô đều cảm giác như có sâu bò qua, ghê tởm đến mức muốn nôn.
Tan làm, việc đầu tiên Điền Mật làm không phải đến phòng y tế, không phải đến căng tin, cũng không phải về nhà, mà là chạy thẳng đến nhà tắm, tắm một trận thật sạch sẽ bằng nước ấm.
Dòng nước ấm áp chảy xuống cơ thể, cuối cùng cũng rửa sạch cảm giác khó chịu mà Đỗ Hùng mang đến. Vì vẫn chưa khỏi cảm, Điền Mật không dám gội đầu và cũng không dám tắm quá lâu.
Mười phút sau, khi từ nhà tắm bước ra, cô thấy Giang Ngạo Nhi đang xách hai hộp cơm đứng chờ mình.
"Biết ngay là ngươi ở đây mà." Giang Ngạo Nhi đắc ý nói, vẻ mặt tự hào vì đã đoán đúng. “Hôm nay căng tin có hủ tiếu xào với rau cần, tớ cố ý lấy nhiều rau cần cho cậu, lát nữa không được để thừa đâu đấy.”
Vừa nghe đến rau cần, động tác lau tóc của Điền Mật hơi khựng lại, có chút chần chừ.
"Ngoan nào, rau cần bổ máu, cậu cần ăn nhiều vào." Giang Ngạo Nhi quen thuộc dụ dỗ cô.
Điền Mật biết Giang Ngạo Nhi là vì muốn tốt cho mình, hơn nữa, cô cũng thực sự cần bổ sung dinh dưỡng. Dù không thích rau cần, nhưng cô vẫn nhận hộp cơm. Vừa cùng Giang Ngạo Nhi đi đến góc bí mật của hai người, vừa tò mò hỏi:
“Cậu có biết trong nhà máy đang nói gì về tớ không? Sao hôm nay ai nhìn tớ cũng kỳ lạ thế?”
"Thấy lạ là bình thường." Giang Ngạo Nhi nói, nhịn không được bật cười.
Điền Mật càng thêm tò mò.
Vừa ăn cơm, cô vừa căng tai lắng nghe.
TBC
Thấy Điền Mật ngoan ngoãn ăn rau cần, Giang Ngạo Nhi mới nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sáng nay có người thấy Thẩm Đào đưa Điền Tâm về nhà, hai người còn nắm tay nhau. Mọi người cảm thấy cậu quá đáng, khiến Thẩm Đào thay lòng đổi dạ, không cần cậu nữa.”
"Hả?" Điền Mật không ngờ Điền Tâm lại hành động nhanh như vậy.
Hôm qua vừa nói để ý đến Thẩm Đào, hôm nay đã thành một đôi rồi? Tốc độ này, quả nhiên là Điền Tâm!
Giang Ngạo Nhi biết Điền Mật không hề xem chuyện này là vấn đề. Đừng nói đến chuyện Điền Tâm và Thẩm Đào thành đôi, cho dù Thẩm Đào có yêu một người đàn ông khác, Điền Mật cũng chẳng buồn liếc mắt.
Thấy Điền Mật không hề để tâm, Giang Ngạo Nhi gật đầu, tiếp tục nói:
“Cậu biết đấy, luôn có người không ưa cậu, muốn xem cậu và Điền Tâm đấu đá. Hiện tại Thẩm Đào đã để mắt đến Điền Tâm, mọi người vừa cảm thấy cậu đáng thương, vừa hả hê chờ xem cậu phản ứng thế nào.”
"Chỉ có vậy thôi à? Thật nhàm chán. Tớ còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì cơ. Thẩm Đào không đến tìm tớ, tớ không đốt pháo chúc mừng là vì tớ không có tiền mua thôi." Điền Mật vô cảm nói.
“Chuyện lớn nhất trong xưởng hiện tại chính là Đỗ Hùng theo đuổi cậu. Đúng rồi, sáng nay anh ta còn nói mấy câu kỳ quặc, bây giờ cả xưởng đều đồn rằng hai người có gian tình. Họ nói hai người đi làm mà liếc mắt đưa tình, sắp thành đôi rồi.”
Người ta đồn đại rằng cô và Đỗ Hùng có tình ý, so với việc Điền Tâm và Thẩm Đào ở bên nhau, chuyện này càng khiến Điền Mật nổi giận.
"Rốt cuộc là ai vô đạo đức như vậy? Sáng nay tớ uống nhiều thuốc cảm, lúc lái xe không cẩn thận ngủ quên. Đỗ Hùng giúp tớ dừng xe, còn muốn bế tớ xuống.
Tớ tỉnh lại trước khi anh ta động thủ. Hai chúng ta vừa tách ra đã cãi nhau một trận. Chuyện đơn giản như vậy mà bị đồn thổi quá đáng thế này, chắc chắn là do Đỗ Hùng tung tin!"
“Tiểu nhân âm hiểm, cái tên Đỗ Hùng này có phải làm việc gì cũng không quang minh chính đại không?”
Giang Ngạo Nhi gãi đầu, cũng có chút khó hiểu.
"Có thể là giọng cậu quá nhỏ, mọi người làm việc không nghe rõ, chỉ nghe Đỗ Hùng nói chuyện nên hiểu lầm rồi. Mà anh ta đã nói gì?" Giang Ngạo Nhi tò mò hỏi.
Tính tình Điền Mật rất hiền lành, rất hiếm khi ghét ai đến mức thể hiện rõ ràng như vậy.
"Anh ta rốt cuộc đã làm gì? Sao tớ lại có cảm giác cậu hiện tại ghét hắn hơn cả những người khác?" Giang Ngạo Nhi cảm thấy Thẩm Đào và Đỗ Hùng trong mắt Điền Mật đều như nhau. Nhưng vì sao mấy ngày trước cô còn chưa ghét Đỗ Hùng đến mức này?
Sau một thoáng do dự, Điền Mật ghé sát vào Giang Ngạo Nhi, kể lại chuyện mấy ngày trước Điền Tâm nói mê sảng.
“Chị tớ, tớ rất hiểu chị ấy. Nếu không thật sự gặp chuyện gì đó đặc biệt, chị ấy sẽ không đột nhiên chạy đi theo đuổi Thẩm Đào. Bạch Bân mới là người chị ấy thích nhất.”
“Chị ấy luôn dám yêu dám hận, không phải loại người dễ dàng cúi đầu thỏa hiệp. Chắc chắn là có chuyện gì đó khiến chị ấy sợ hãi, chị ấy mới biến thành như vậy.”
“Dựa trên kết luận đó, tớ suy luận một chút và phát hiện rằng có lẽ tớ đã luôn bị Đỗ Hùng lừa gạt.”
"Là sao?" Giang Ngạo Nhi khó hiểu. “Trước đây hai người không có giao thiệp gì, sao anh ta có thể lừa cậu?”