Gả Cho Người Chồng Quân Nhân

Chương 335



Những ngày này, cô thậm chí còn chẳng có thời gian chơi với hai đứa nhỏ.

Tất cả đều dành cho việc ôn tập.

Ngoại trừ Giản Hoài và một số bạn học cũ gửi tài liệu ôn tập, cô mới tạm thời phân tâm đôi chút.

Nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.

Ví dụ như cậu lớp trưởng hồi cấp ba, lấy cớ gửi đề thi, nhưng thực chất là muốn tìm cô ôn chuyện cũ. Điền Mật chẳng buồn phản ứng.

Những rung động vụn vặt của thời đi học đã sớm bị dòng chảy thời gian cuốn trôi, không còn lại chút gì.

Cậu ta biết rõ cô đã kết hôn sinh con, vậy mà vẫn còn lén lút tìm cô để hoài niệm quá khứ. Điều này thực sự khiến Điền Mật thấy phản cảm.

Cô bỗng nhớ đến gã thanh niên lỗ mãng ở làng chài nhỏ năm nào.

Cô không muốn tiếp xúc với loại người không biết đúng mực như vậy.

Thế nên cô chỉ vùi đầu vào ôn tập, không hề hồi âm.

Không trả lời thư đã là cô nhân từ lắm rồi.

Kỳ thi đại học sắp đến, cô không muốn vô tình làm tổn thương ai.

Nhưng Giản Hoài thì không nhân từ như vậy.

Người kia lại trắng trợn viết thư tình cho Điền Mật? Nghĩ anh đã c.h.ế.t sao?

Giản Hoài không chờ thêm một giây nào, lập tức gửi một bức điện tín cực kỳ sắc bén.

Chỉ mất ba phút, anh đã thành công tuyên bố chủ quyền.

【Có lòng, đã duyệt.】

Thêm một chữ ký, bốn chữ đơn giản kèm theo hai dấu chấm câu.

Chỉ thế thôi, mà tình địch đã bị đánh bại hoàn toàn.

Tốc độ hồi đáp của điện báo nhanh đến mức tát thẳng vào mặt kẻ mơ mộng hão huyền.

Đúng vậy, bây giờ có điện thoại, có điện báo. Nếu đã mấy năm không liên lạc, thì rõ ràng là người kia không hề quan trọng!

Hai chữ "có lòng" này, lại khiến kẻ si tình bị đ.â.m thẳng vào tim.

Không cần đôi co tranh luận.

Cậu lớp trưởng học bá năm nào, nuốt cay đắng vào lòng, biến nỗi buồn thành động lực, tự nhủ rằng mình nhất định phải thi đỗ một trường đại học thật tốt.

Chỉ có như vậy, cậu ta mới cảm thấy tình cảm của mình dành cho Điền Mật không quá đáng thương.

Không tốn chút sức lực nào, Giản Hoài đã thành công tống khứ một tình địch, đồng thời còn đẩy nhanh tiến độ mua nhà ở Bắc Thị.

Anh cần phải chuẩn bị một mái nhà ở đó. Chỉ khi có nhà, anh mới có lý do để đến Bắc Thị thăm Điền Mật, và quan trọng nhất. Anh mới có thể đường hoàng nói với người khác rằng, anh và Điền Mật là vợ chồng.

Điền Mật không nghĩ nhiều như vậy. Cô thuộc kiểu người có tư tưởng cũ, vẫn luôn tin rằng sau này đơn vị công tác sẽ cấp nhà ở cho mình. Mua nhà đắt lắm!

Trong thời gian học đại học, Điền Mật có thể ở ký túc xá, ăn cơm căn tin. Đến khi tốt nghiệp, nếu cô không trở về Vọng Thạch Đảo làm việc, đơn vị chắc chắn sẽ cấp nhà cho cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giữa việc có sẵn nhà ở và nhà miễn phí, Điền Mật thấy mình không cần phải mua nhà.

Mua để làm gì chứ?

Sau này, chắc chắn cô và Giản Hoài không thiếu chỗ ở. Khi bọn trẻ lớn lên, chúng cũng không đến mức không tìm được công việc mà không có nhà ở.

Bỏ ra một khoản tiền lớn chỉ để mua một căn nhà có thể chỉ ở vài năm, trong mắt Điền Mật chính là lãng phí.

Mua nhà không phải mua cải trắng, sao có thể nói mua là mua ngay được?

Nhưng Giản Hoài thì lại nhất định phải mua.

Lúc cần trả tiền, anh thừa dịp buổi tối Điền Mật đang nghỉ ngơi, vừa xoa bóp vai cho cô, vừa thở dài than vãn:

“Ai… Dạo này Hừng Hực có vẻ buồn. Nó biết ký túc xá của em chỉ có một chiếc giường, không có chỗ cho nó ngủ, buổi tối cũng ăn ít đi một bát canh trứng…”

“Vợ à, bây giờ có một căn nhà này, chỉ cần 2800 đồng. Nó ở ngay bên cạnh trường em, còn có cả sân lớn, em có thể trồng rau, trồng hoa. Cũng có chỗ cho bọn trẻ gọi là nhà. Để anh mua nhé?”

“……………”

Hóa ra Giản Hoài nói cả một tràng dài như vậy chỉ vì muốn mua nhà!

Cô còn tưởng mình dạo này dành quá ít thời gian cho con cái, làm lũ trẻ cảm thấy bị bỏ rơi. Ai ngờ… tất cả chỉ là do cô suy nghĩ nhiều.

Nhìn vào mắt Giản Hoài, thấy anh cực kỳ nghiêm túc, Điền Mật ôm n.g.ự.c đau lòng muốn chết.

"Không mua có được không?" Cô cố gắng giãy giụa lần cuối.

“2800 đồng không phải 28 đồng đâu, số tiền này cũng không phải nhỏ. Bốn năm trôi qua rất nhanh, sau này bọn trẻ lớn lên sẽ có nhiều chỗ cần dùng tiền lắm. Chúng ta—”

“Vợ ~~”

TBC

Giản Hoài làm nũng, cắt ngang lời Điền Mật.

Học theo Hừng Hực, anh cũng bắt đầu giả vờ đáng yêu.

Điền Mật chịu không nổi nữa!

MUA!

Giản Hoài muốn gì, cô đều cho anh mua!

Chẳng phải chỉ là một căn nhà thôi sao? Một căn không đủ, mua hẳn hai căn!

Giản Hoài rất nhanh gọn, thật sự đi mua hai căn hộ.

Nhận về hai sổ đỏ, tiêu hết 6000 đồng, Điền Mật lúc này mới hoàn hồn, giật mình tỉnh táo lại.

“Không phải nói chỉ 2800 đồng thôi sao? Sao lại thành 6000?!”

Mắt trợn tròn, cô nhìn sổ tiết kiệm bỗng chốc hao hụt một khoản lớn, chỉ cảm thấy khó thở.

6000 đồng đấy!

Giản Hoài thế mà dám nói tiêu là tiêu luôn?!

“Nhà chúng ta tổng cộng có bốn người, sau này ai cũng sẽ được phân nhà. Anh còn mua hai căn nữa làm gì?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com