Thu Hà vô cùng kiêng dè, lại còn giậm chân mấy cái trên mặt đất.
Hai cô con gái đều khuyên nhủ, vợ chồng đứa con trai cả cũng đang tha thiết cầu xin, nhưng Thu Hà vẫn cứng rắn, lần này cũng không chịu nhượng bộ.
Thế nhưng, trong lòng bà có một bí mật, vì vậy vẫn không trực tiếp đồng ý.
Bà nhìn về phía Điền Đại Ngưu. Trong nhà này, chỉ có Điền Đại Ngưu biết rằng Điền Đại Tráng và em trai hắn không phải con ruột của nhà họ Điền. Hai người bọn họ chính là cốt nhục của lão gia mà Thu Hà đã sinh ra.
Năm đó, Thu Hà và phu nhân cùng lúc mang thai, Thu Hà có thai với lão gia, còn phu nhân mỗi lần nhìn thấy đều tức giận khó chịu.
Về sau, đại phu bắt mạch cho cả hai, nói rằng Thu Hà mang thai con trai, còn phu nhân thì mang thai con gái. Nghe vậy, phu nhân hoàn toàn nổi lên sát ý với Thu Hà.
Nhân lúc Thu Hà mang thai không thể hầu hạ lão gia, phu nhân tìm đến hai mỹ nhân tuyệt sắc cho lão gia, khiến ông ta có người mới bên cạnh.
Còn Thu Hà, người từng được yêu thương, lại bị phu nhân tìm một cái cớ rồi đuổi đi.
Thu Hà suýt chút nữa đã bị đánh chết. Là em gái của bà ta đã nói giúp, cho rằng g.i.ế.c Thu Hà như vậy là quá nhẹ nhàng.
Một kẻ nô tài hèn mọn như bà không xứng đáng để được lão gia hay phu nhân nhớ đến. Sau đó, để lão gia tận mắt chứng kiến cảnh Thu Hà không giữ lễ giáo, để ông ta căm ghét bà triệt để, vĩnh viễn không nhớ tới bà nữa.
Cũng chính vì vậy, Thu Hà mới gặp được Điền Đại Ngưu.
Khi đó, Điền Đại Ngưu nghèo đến mức không một xu dính túi, đừng nói cưới vợ, ngay cả no bụng cũng là chuyện khó.
Chỉ với một câu nói của phu nhân, ông bỗng nhiên có được một người vợ xinh đẹp, đương nhiên cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Ông hoàn toàn không bận tâm chuyện Thu Hà đang mang thai. Hơn nữa, ông nói được làm được.
Nhiều năm qua, ông chưa từng vì Điền Đại Tráng và em trai hắn không phải con ruột của mình mà bất công với chị em Điền Mật.
TBC
Thu Hà sinh hai cặp song sinh nên cơ thể bị tổn thương, cuối cùng không thể sinh con trai cho ông, nhưng ông cũng chưa từng trách móc bà.
Như những gì ông đã nói trước đây, ông sẽ đối xử tốt với Thu Hà, và đến nay, ông vẫn làm hết khả năng của mình để thực hiện lời hứa đó.
Điền Đại Ngưu đối xử tốt với Thu Hà, thì đương nhiên bà cũng muốn suy nghĩ cho hắn.
Ngay từ đầu, Thu Hà chưa từng nghĩ đến chuyện giữ lại công việc của Điền Đại Ngưu cho Điền Đại Tráng và em trai hắn.
Theo kế hoạch ban đầu của bà, nếu Điền Mật có thể ở bên Thẩm Đào, dù có công việc hay không, cuộc sống của con bé cũng sẽ vô cùng thoải mái.
Vì vậy, bà quyết định giữ công việc lại cho Điền Tâm. Thứ nhất là vì Điền Tâm không chăm chỉ học hành như Điền Mật, nên tự mình tìm việc là điều vô cùng khó khăn.
Thứ hai, Giản Hoài không phải đối tượng tốt. Trừ khi Giản Hoài rời khỏi hòn đảo, nếu không, Thu Hà cũng không định thực hiện hôn ước này.
Nếu Điền Tâm từ hôn, thì có một công việc ổn định bên mình, giá trị của con bé sẽ không bị giảm xuống. Như vậy, cả hai chị em đều có thể có một cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng ai ngờ người tính không bằng trời tính.
Thu Hà đã cố gắng suốt năm sáu năm, vậy mà giữa Điền Mật và Thẩm Đào vẫn không nảy sinh chút tình cảm nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Việc của Điền Mật không thuận lợi, thì ngay sau đó, Điền Tâm lại gây ra chuyện lớn ở Cách Ủy Hội.
Hiện tại, hai chuyện khó giải quyết này còn chưa được xử lý xong, thì Điền Đại Tráng đã kéo theo một đống phiền phức quay về.
Tình huống này đã vượt ngoài tầm kiểm soát của Thu Hà. Giờ phút này, bà chỉ muốn dựa vào Điền Đại Ngưu, để ông giống như trước kia, giúp bà tìm ra một con đường sống.
Quả nhiên, vào thời khắc quan trọng, Điền Đại Ngưu không khiến bà thất vọng.
Ông thay bà quyết định, giữ Điền Đại Tráng cùng gia đình hắn lại.
“Dù sao thì chúng ta cũng xem như được đón một cái Tết đoàn viên. Hài tử à, đi luộc sủi cảo thôi. Con dâu lần đầu tiên về nhà, ta phải làm cho nó chút đồ ăn ngon.”
Một câu “con dâu” của Điền Đại Ngưu, xem như đã chính thức thừa nhận Tư Nguyệt.
Tư Nguyệt luôn lo lắng bất an, lúc này nghe thấy lời này, xúc động đến mức bật khóc. Cô ấy không nói nên lời cảm kích, chỉ có thể cẩn thận ôm đứa con trong lòng, đưa về phía Điền Đại Ngưu.
“Ba, Tư Nguyệt nói muốn ông ôm Tiểu Vũ một cái.” Điền Đại Tráng nghẹn ngào thay vợ phiên dịch.
“Được, ta đi rửa tay trước đã. Khi các con còn nhỏ, em gái con không khỏe, đều là ta ôm nó ngủ.”
“Tiểu Mật, những con hổ bông, trống bỏi của con vẫn còn chứ? Lát nữa rảnh thì tìm ra cho Tiểu Vũ chơi.”
“Vâng, con đi ngay đây.” Điền Mật mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn đáp lại.
Điền Mật cũng khóc. Lúc nãy, khi bị Thu Hà chất vấn, cô đã rất khó chịu mà bật khóc.
Từ trước đến nay, cô luôn tin rằng sự kiên trì của mình là đúng. Con người nên sống chân thành, kiên định, đi con đường chính đáng. Nếu đi đường tắt, sớm muộn gì cũng phải trả giá đắt.
Nhưng khi nghe mẹ nói rằng "lương tâm không đáng giá tiền", tim Điền Mật như bị kim đâm, đau nhói.
Khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng mẹ cô không phải bẩm sinh đã tham tiền, mà chính những khó khăn trong cuộc sống đã khiến bà trở nên như vậy.
Điền Mật hiện tại có thể giữ được sự thanh cao, là vì cô chưa từng bị cuộc sống đẩy vào đường cùng.
Nếu một ngày nào đó, cô phải đối mặt với hoàn cảnh giống như mẹ, liệu cô có đưa ra sự lựa chọn giống bà hay không?
Nghĩ đến đây, Điền Mật bỗng nhiên không biết bản thân đang kiên trì vì điều gì. Rốt cuộc, thế nào mới là đúng? Có ai có thể cho cô câu trả lời không?
Và lẽ nào, đây chính là lý do mà cô sẽ kết hôn với Đỗ Hùng sao?
Ha ha… Thì ra, cô cũng chỉ có vậy mà thôi.
Mẹ cô nói không sai, cô thật sự yếu đuối. Không có ai che chở cho mình, chỉ một cơn sóng nhỏ trong cuộc sống cũng có thể hoàn toàn nhấn chìm cô.
Lý tưởng, kiên trì, tất cả đều không chịu nổi một cú sốc.
Thì ra, cô không hề mạnh mẽ như cô vẫn tưởng.
Trong lòng như có một lỗ hổng lớn, Điền Mật càng lúc càng lạnh, càng lúc càng mơ hồ. Đầu óc cô dần trở nên hỗn loạn…