Gả Cho Người Chồng Quân Nhân

Chương 29



Thẩm Đào vốn là người thương hoa tiếc ngọc. Hôm nay Điền Tâm lại đặc biệt dịu dàng, thấy cô bị đau đến mức bật khóc, hắn liền vô cùng áy náy.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Thẩm Đào luống cuống tay chân xin lỗi Điền Tâm. “Em đau ở đâu? Anh thổi cho em nhé?”

“Không cần.” Điền Tâm khàn giọng trả lời.

Nâng cổ tay lên, đôi mắt cô đẫm lệ nhìn chằm chằm vào Điền Lão Thật.

Cô lặng lẽ chất vấn ông. Cô muốn ông đưa ra một lời giải thích. Dựa vào đâu mà ông không bảo vệ cô? Có phải ông thiên vị không?

Bị ánh mắt cô nhìn đến mức khó chịu, Điền Lão Thật bắt đầu lúng túng, vẻ mặt cứng đờ dần biến mất, thay vào đó là sự bồn chồn và bất an.

Ông không dám đối diện với Điền Tâm. Vài lần ông định mở miệng giải thích nhưng lại thôi, vì ông không biết nói gì, hơn nữa ông với Điền Tâm vốn không thân thiết, ông sợ lỡ miệng nói sai sẽ khiến cô khó chịu, cuối cùng đành nuốt hết lời vào trong lòng.

Điền Lão Thật quay sang nhìn Điền Đại Ngưu, ý bảo ông lên tiếng. Điền Tâm là con gái ông, bây giờ Thẩm Đào ức h.i.ế.p nó, ông là cha, chẳng lẽ không đứng ra bảo vệ con gái mình sao?

Nhưng lúc này Điền Đại Ngưu lại đang nhìn Thu Hà. Mọi chuyện trong nhà đều do Thu Hà quyết định.

Vừa rồi Điền Lão Thật vì đánh Thẩm Đào mà bị mắng té tát, giờ Thẩm Đào lại làm Điền Tâm khóc, vậy ông có nên can thiệp hay mặc kệ? Điền Đại Ngưu cảm thấy rối bời.

Thu Hà hất tay gã chồng vô dụng ra, vội vàng chạy đến bên Điền Tâm, kéo cánh tay cô lên kiểm tra kỹ lưỡng.

“Ai da, cổ tay bầm tím hết rồi.” Vừa giúp Điền Tâm bôi thuốc, Thu Hà vừa nhíu mày xót xa.

Thấy vết bầm tím quấn quanh cổ tay Điền Tâm, sợ phải mất một thời gian mới tan hết, lần đầu tiên Thu Hà cảm thấy bất mãn với Thẩm Đào.

Thằng bé này sao có thể mạnh tay như vậy?

Nhưng nhìn lại đôi mắt bầm tím của Thẩm Đào, Thu Hà nén giận, cuối cùng không nổi nóng nữa.

TBC

Điền Tâm có nước da rất trắng, vì thế vết bầm trên cổ tay càng trở nên nổi bật. Thẩm Đào nhìn mà càng thêm tự trách.

“Xin lỗi, Tâm Tâm, anh —”

“Đừng giả vờ giả vịt nữa.” Không biết từ lúc nào, Điền Mật đã từ trong phòng bước ra, hung hăng đẩy mạnh Thẩm Đào sang một bên.

“Cậu là kẻ ích kỷ. Ngoài bản thân mình ra, cậu không thật lòng yêu thương ai cả. Mẹ cậu chạy đến đỡ cậu, cậu liền đẩy bà một cái. Chị tôi đến an ủi cậu, cậu lại nắm c.h.ặ.t t.a.y chị ấy suýt. Tôi không thích cậu, vậy mà cậu tìm đủ mọi cách để xuất hiện trước mặt tôi, bắt tôi phải nịnh nọt cậu.”

“Nhưng tôi dựa vào đâu phải lấy lòng cậu? Thẩm Đào, cậu nghĩ mình là ai chứ? Trong mắt tôi, tất cả những gì cậu có được đều là do Thẩm gia ban cho. Rời khỏi Thẩm gia, đến cả gió Tây Bắc cậu còn không chịu nổi. Đừng có tưởng mình trời sinh số sướng mà nhầm thành bản lĩnh thật sự! Cậu —”

“Đủ rồi!! Điền Mật, em đừng nói nữa!!”

Trước khi Thẩm Đào kịp nổi giận, Điền Tâm đã lớn tiếng quát Điền Mật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Điền Mật, đừng có ỷ vào việc Thẩm Đào thích em mà được nước lấn tới. Emlà ai mà dám đứng trên cao phán xét anh ấy? Gia thế tốt không phải là lỗi của anh ấy.”

“Điền Mật, trưởng thành đi, đừng có hận đời như vậy. Giữa con người với nhau vốn tồn tại khoảng cách, em nên học cách chấp nhận.”

“Hả? Em hận đời?” Điền Mật nhìn Điền Tâm như thể đang nhìn một sinh vật kỳ lạ. “Chị có biết mình đang nói gì không?”

Lần đầu tiên, Điền Mật nhận ra Điền Tâm giống mẹ mình đến vậy. Trong khoảnh khắc đó, cô thậm chí còn nghi ngờ rằng người vừa nói chuyện không phải Điền Tâm, mà là Thu Hà.

Tại sao lại thế này?

Chẳng lẽ tiền tài quan trọng đến vậy sao? Từ khi nào mà chị của cô cũng trở thành người chỉ nhìn người khác qua lăng kính tiền bạc? Nếu đây là điều cô ấy đạt được sau những trải nghiệm của mình, thì Điền Mật thà không có còn hơn!

Hít sâu một hơi, Điền Mật bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cơ thể cô vốn đã yếu, lại đang bị bệnh. Hôm nay cô đã đấu trí đấu dũng với Đỗ Hùng ở xưởng, rồi đối đầu với phó xưởng trưởng, bây giờ về nhà còn phải giằng co với người nhà Thẩm gia. Điền Mật thật sự kiệt sức.

Cô nắm lấy tay ông nội, bàn tay hơi run rẩy.

Cô không ngờ rằng Điền Tâm lại bênh vực Thẩm Đào. Nếu chị ấy đã chọn đứng về phía hắn, vậy thì cứ để cô ấy đến với hắn đi!

Nhìn sâu vào mắt Điền Tâm, Điền Mật cuối cùng nói: “Em nói lại lần nữa, em không thích Thẩm Đào, cũng sẽ không ở bên cậu ta. Chuyện trước đây em có thể nể tình mà nhẫn nhịn, nhưng từ nay về sau, các ngươi muốn thế nào thì cứ làm, em sẽ không xen vào nữa. Còn lại, tùy các ngươi.”

Nói xong, cô kéo tay Điền Lão Thật, chuẩn bị rời đi.

Lần này, Điền Mật dự định sang nhà Giang Ngạo Nhi tá túc một đêm. Ngày mai, chờ Thẩm gia rời đi hết, cô mới quay về.

Có người nhà Thẩm gia ở đây, Điền Mật không còn chỗ đứng trong nhà nữa. Qua lần này, cô bỗng có ý định kết hôn xa. Nếu cứ ở nhà, sau này chắc chắn sẽ còn gặp phải những chuyện thế này. Hiện tại công việc không thể điều chuyển, nếu muốn đến thành phố khác, cô chỉ có cách kết hôn.

Có lẽ, cô có thể đăng một mục tìm bạn đời trên báo. Không biết liệu cách này có giúp cô rời khỏi đây không?

Hy vọng cô có thể tìm được một người bạn tâm giao qua thư từ. Còn mấy kẻ chỉ biết coi trọng bề ngoài, cô không muốn bận tâm.

Còn về Đỗ Hùng, hy vọng phó xưởng trưởng sớm lo liệu chuyện hôn nhân cho hắn. Đợi đến khi hắn kết hôn, có lẽ cô sẽ được chuyển đến ký túc xá dành cho công nhân viên chức.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, cô vừa mở cửa ra thì bị một nhóm người chặn lại.

“Đại ca?” Nhìn người đàn ông gầy đen với bộ râu xồm xoàm trước mặt, Điền Mật gần như không dám tin.

“Đại ca, thật sự là anh? Sao không báo trước khi trở về?”

“Là anh.” Điền Đại Tráng, người trông già nua hơn rất nhiều, mệt mỏi đáp.

“Tiểu Mật, trong nhà có thuốc giảm đau không? Mau tìm cho anh một viên, chân anh đau quá, chịu không nổi nữa."

Điền Mật nghe Điền Đại Tráng nói như vậy, lúc này mới chú ý tới hắn là được người khác cõng trở về. Một chân của hắn bước đi không tự nhiên, trông giống như bị chặt đứt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com