Lần này không liên quan đến tranh chấp tiền bạc, mà là bị người ta đánh. Đàn ông thường bốc đồng, chuyện nhỏ cũng có thể từ cãi vã mà leo thang thành xung đột tay chân. Tần Phong bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, đang tranh cãi với ông chủ tiệm tạp hóa đối diện.
Nguyên nhân vụ việc là do Tần Phong mua một món dụng cụ sửa xe từ cửa hàng bên cạnh, nhưng chất lượng kém, mới dùng vài lần đã hư hỏng nghiêm trọng. Khi anh đến cửa hàng để lý luận, ông chủ lại chối bay chối biến, không chịu nhận trách nhiệm.
Hai người vì thế mà cãi nhau dữ dội.
Ông chủ tiệm là một người đàn ông mập mạp đeo dây chuyền vàng, đầu trọc lốc, bị Tần Phong đánh cho bầm tím, máu chảy đầy mặt.
“Đồng chí cảnh sát, anh xem thử coi hắn đã cào xe tôi thành ra cái gì đây!” Trong phòng thẩm vấn, Tần Phong không chịu ngồi yên, vươn cổ cãi với viên cảnh sát mặc đồng phục, lớn tiếng đòi phân xử: “Tôi nói thật nhé, tôi bị nhốt ở đây đúng là oan ức hết sức. Người ta chèn ép tôi trắng trợn như thế, đặt vào anh, anh có thể không đánh trả không? Tôi đúng là một oan hồn không hơn không kém!”
Người đàn ông mập cũng không chịu thua: “Cảnh sát Trần, đừng có nghe hắn nói bậy. Tên này là kẻ chuyên đi gây sự, chuyên nhắm vào những người lương thiện mà lừa gạt tiền bạc. Anh cứ mở hồ sơ ra mà xem, hắn đã gây bao nhiêu chuyện rồi! Loại người thế này đúng ra phải mạnh tay trấn áp, tốt nhất là bắt nhốt mười năm, hai mươi năm cho chừa!”
“Thằng béo chết tiệt, bớt ăn nói hàm hồ đi!” Tần Phong tức giận đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt đối phương quát lớn.
Gã mập né sang một bên, ôm lấy vết thương đầy máu trên đầu, hừ lạnh một tiếng: “Mọi người nhìn xem, hắn có tư cách gì mà mở miệng? Từ bé đến giờ tôi chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy.”
“Đủ rồi! Nói chuyện cho đàng hoàng, cãi cái gì mà cãi!” Viên cảnh sát vỗ bàn, ra hiệu cho bọn họ giữ trật tự.
Khi Tần Kiến Nguyệt bước vào, cô vô tình nghe thấy câu “hắn có tư cách gì mà mở miệng” kia.
Cô gõ cửa “cộc cộc” hai tiếng, nhưng cửa vốn đã mở sẵn. Chưa từng chứng kiến cảnh tượng này bao giờ, cô không dám tùy tiện bước vào.
Từ xa, cô nhìn thấy Tần Phong mặt mày sưng vù, đang trừng mắt nhìn gã béo đối diện.
Người đàn ông đầy vết thương khiến sống mũi cô cay xè, bất giác nhớ lại cơn mưa của tuổi thơ—
Lớp bốn, lớp năm, Tần Kiến Nguyệt gặp phải một nam bạn cùng bàn tồi tệ ở trường. Trong tiết toán, từ đó bắt đầu học cách dùng com-pa để vẽ hình.
Giờ nghỉ trưa, Tần Kiến Nguyệt bất ngờ bị tấn công. Nam bạn cùng bàn dùng chiếc com-pa mới tinh chọc xuyên qua áo thun của cô. Lần đầu tiên bị đâm, cảm giác nhói buốt sắc bén khiến cô hét lên.
Cô làm náo loạn giờ nghỉ, bị giáo viên bắt ra ngoài đứng phạt. Tần Kiến Nguyệt kể lại sự việc với giáo viên, nhưng bạn cùng bàn vô tội lắc đầu phủ nhận. Mà cha của cậu ta chính là giáo viên chủ nhiệm lớp.
Thế là, thật không may, Tần Kiến Nguyệt thành người có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan ức.
Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Lần tồi tệ nhất, bả vai cô bị đâm đến chảy máu.
Chiều tối sau giờ tan học, Tần Kiến Nguyệt nhỏ bé ôm cặp sách, bước đi trong cơn mưa tầm tã, khóc thút thít không ngừng.
Tần Phong vừa tan học từ trường nghề bên cạnh đúng giờ đến đón em gái, nhìn thấy bả vai cô chảy máu không ngừng, liền hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Tối hôm đó, Tần Phong không để thằng nhóc kia về nhà, kéo nó vào con hẻm dạy cho một bài học.
“Vui lắm phải không? Hả? Vui lắm phải không?!”
Lấy gậy ông đập lưng ông, com-pa đâm vào lưng, thằng bé hét lên thảm thiết.
Xuyên qua lớp đồng phục, trên người nó xuất hiện chi chít vết thương rướm máu.
Tần Kiến Nguyệt cũng khóc, cô chạy đến kéo tay anh trai: “Đủ rồi anh, nó sẽ chết mất.”
“Choang” một tiếng, “vũ khí” bị vứt xuống đất, dòng nước mưa cuồn cuộn tràn qua, cuốn trôi những vệt máu loang lổ. Thằng bé nằm rạp dưới đất, gào khóc nức nở.
Tần Phong túm nó đứng dậy: “Về sau còn dám bắt nạt Tần Kiến Nguyệt nữa không?”
“Em không dám nữa, không dám nữa. Hu hu…”
“Chuyện này mà dám hé răng, tao đánh gãy chân mày, nhớ chưa?”
“Nhớ… nhớ rồi.”
Một bá vương của trường trung học, từng tháo khớp tay người khác, cũng từng dùng gậy gộc, đối phó với một học sinh tiểu học tay trói gà không chặt thực sự chỉ là chuyện nhỏ.
Tần Phong cũng không cảm thấy có chút thành tựu nào.
Anh chỉ mong em gái mình không bị bắt nạt.
Tần Kiến Nguyệt nhút nhát chạy đến tiệm tạp hóa gần đó, mượn điện thoại gọi 120.
Tần Phong đá thằng nhóc nằm bẹp dưới đất, rồi quay người bước đi một cách đầy phong thái.
Dùng bạo lực để đối phó với bạo lực chính là cách hành xử nhất quán của anh.
Tần Phong không phải kiểu người có thể bình tĩnh ngồi xuống mà nói lý lẽ.
Thật khó để nói rằng anh có quan điểm chính nghĩa hay lập trường đúng đắn, anh chỉ có sự bảo bọc đầy bồng bột và cực đoan dành cho người thân.
Trong đồn cảnh sát, ngay khoảnh khắc Tần Kiến Nguyệt xuất hiện, những tranh luận không hồi kết bên trong cũng vừa lúc ngừng lại.
Cảnh sát chú ý đến người đứng ở cửa, liền nói: “Đứng đó làm gì? Vào đi.”
Tần Kiến Nguyệt có chút sợ hãi với những người như cảnh sát, giọng nói nhỏ xíu: “Tôi đến bảo lãnh anh trai tôi.”
Trình Du Lễ đi ngay sau cô, dáng người cao ráo, phong thái trầm ổn bước vào phòng thẩm vấn. Nhịp chân không nhanh không chậm, mang theo một loại khí chất tao nhã hoàn toàn lạc điệu với khung cảnh lạnh lẽo nơi đây.
Anh không biểu lộ gì đặc biệt, cũng không lên tiếng, nhưng khí thế tự nhiên lại thu hút ánh nhìn của mọi người.
Ánh mắt Trình Du Lễ lướt qua cả căn phòng, mùi máu tanh nồng khiến anh hơi nhíu mày.
Ngón tay co lại, khẽ chạm lên sống mũi.
Viên cảnh sát đang ngồi thẩm vấn chăm chú quan sát anh một lúc, chưa đến ba giây sau đã nhanh chóng hạ chân đang vắt chéo, đứng dậy bước đến với thái độ dè dặt mà nhiệt tình: “Trình tiên sinh, ngài đến giải quyết công việc sao?”
Anh ta trực tiếp bỏ qua Tần Kiến Nguyệt đứng trước mặt.
Trình Du Lễ trầm giọng nói: “Đón anh vợ tôi.”
Sự kinh ngạc lướt qua mắt cảnh sát Trần, anh ta quay đầu nhìn hai người đàn ông bẩn thỉu đằng kia, rồi hỏi: “Là vị nào?”
Vị nào ư?
Đều là gương mặt xa lạ, Trình Du Lễ cũng không nhận ra, liền nhìn sang Tần Kiến Nguyệt.
Cô vội vàng bước đến bên Tần Phong, lấy ra chiếc khăn giấy đã vò trong lòng bàn tay hồi lâu, nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng anh trai, nhỏ giọng hỏi: “Anh bị thương nặng lắm không?”
Tần Phong cười khẩy: “Vết thương ngoài da, nặng thì đâu còn ngồi đây.”
Trình Du Lễ hỏi viên cảnh sát bên cạnh: “Thủ tục bảo lãnh thế nào?”
Cảnh sát Trần nói chờ một chút, rồi đưa anh một cây bút và một tờ giấy: “Ngài ký tên vào đây trước.”
Bút lia một đường trên giấy, để lại một nét trắng trống trơn. Có mực, nhưng không viết được.
“Ngài đợi chút, tôi đi lấy cây khác.”
“Không cần.”
Không tìm được giấy nháp để thử bút, Trình Du Lễ tiện tay vạch hai nét trong lòng bàn tay, viết ra chữ “Nguyệt”, sau đó nói: “Viết được rồi.”
Tần Kiến Nguyệt ngoảnh lại, nhìn thấy Trình Du Lễ đang cúi người ký tên trên bàn.
Góc cạnh xương mặt anh, đường nét sống lưng, ngón tay cầm bút, tất cả đều sạch sẽ và trơn tru.
Trong căn phòng thẩm vấn chật hẹp, giữa những lời lăng mạ thô tục và mùi máu tanh nồng, khí chất và sự giáo dưỡng toát ra từ tận xương tủy của anh vẫn không hề bị che lấp.
Ba giây sau, chữ ký đã hoàn tất.
Cảnh sát Trần nói: “Còn phải đến ngân hàng nộp tiền bảo lãnh.”
Trình Du Lễ khẽ gật đầu: “Làm phiền anh viết một tờ đơn giúp tôi, cảm ơn.”
–
Sau đó, Tần Phong được dẫn ra ngoài.
Chịu chút đau da thịt, hắn ngang bướng không chịu đi bệnh viện, luôn miệng nói: “Thằng đàn ông nào mà chẳng có vài vết sẹo.” Trên đường rời khỏi đồn cảnh sát, hắn vẫn còn lầm bầm oán giận, kể lể với Tần Kiến Nguyệt về nỗi bất bình của mình.
Trình Du Lễ im lặng đi phía sau, bước chân trầm ổn.
Làm xong thủ tục cũng đã vào đêm. Trong màn đêm tĩnh lặng như nước, đám côn trùng bay loạn dưới ánh đèn, khiến thứ ánh sáng ấy trở nên vẩn đục.
Tần Phong bỗng quay đầu lại, liếc nhìn Trình Du Lễ: “Ấy chết, suýt quên cảm ơn cậu rồi, em rể. Hôm nay may mà có hai người đến kịp, không thì tôi cũng chẳng biết sẽ phải ngồi trong đó đến mấy giờ nữa. Đói chết mất.”
Nói xong, hắn thoải mái định vỗ vai Trình Du Lễ.
Tần Kiến Nguyệt khẽ bước sang một bên, đứng chen giữa hai người.
Tần Phong bèn lỡ mất cơ hội khoác vai anh.
Bất chợt, hắn nhớ lại câu “Anh đừng chạm vào anh ấy” của Tần Kiến Nguyệt. Mơ hồ hiểu ra điều gì đó, hắn lúng túng bỏ tay xuống, ho nhẹ hai tiếng để xua tan bầu không khí ngượng ngùng.
Trình Du Lễ thản nhiên nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Cậu tên gì nhỉ? Trình… Trình gì ấy nhỉ?”
Anh đáp: “Trình Du Lễ.”
Tần Phong vừa nhẩm cái tên trong miệng, vừa rút một điếu thuốc từ bao ra, kẹp giữa hai ngón tay rồi đưa sang.
Trình Du Lễ vừa định đưa tay nhận thì bị Tần Kiến Nguyệt giữ lại. Cô nhìn nhãn hiệu thuốc trên bao thuốc nhàu nhĩ của hắn, lúng túng nói: “Anh ấy không hút thuốc.”
Bàn tay cô bị buông ra, Trình Du Lễ nhận lấy điếu thuốc: “Thỉnh thoảng có hút.”
Tần Kiến Nguyệt cúi đầu, vẻ mặt khó đoán. Cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Tần Phong cũng có điều muốn nói nhưng ngập ngừng.
Trình Du Lễ thu hết vào mắt, nói: “Hai người cứ nói chuyện đi.”
Anh kẹp điếu thuốc vào môi, cúi đầu bật lửa, rồi đi về phía bên kia đường.
Tần Phong bị Tần Kiến Nguyệt kéo qua một bên. Nhìn đôi mắt cô phủ sương mờ, hắn hỏi: “Sao thế? Nhăn mày nhíu mặt làm gì?”
Tần Kiến Nguyệt nói: “Anh có thể đừng gây rắc rối cho em nữa không?”
“Lần cuối cùng, lần cuối cùng mà.” Tần Phong cười hề hề.
“Lần nào cũng là lần cuối, em nghe đến phát chán rồi.”
“Anh thề!” Tần Phong chụm ngón tay lại, chỉ thẳng lên trời, giọng kiên quyết: “Lần này tuyệt đối là lần cuối cùng. Anh đã hạ quyết tâm thay đổi, làm lại từ đầu.”
Tần Kiến Nguyệt liếc nhìn bóng lưng Trình Du Lễ, trong lòng vẫn nghẹn một nỗi ấm ức không thể thổ lộ.
Tần Phong dù có ngốc cũng không phải không biết nhìn sắc mặt người khác, anh chọc chọc vào vai cô, hỏi: “Em nói thật đi, Tần Kiến Nguyệt, có phải em thấy mất mặt vì anh không?”
“Anh nói xem? Đặt anh vào hoàn cảnh của em, anh có mất mặt không?” Giọng Tần Kiến Nguyệt run run, “Đúng rồi, anh đúng là không thấy mất mặt, ai bảo da mặt anh dày như vậy chứ. Lần trước anh nợ tiền, bọn cho vay nặng lãi tìm đến cửa, cũng là anh ấy giúp em giải quyết. Hết lần này đến lần khác, anh không thấy phiền sao?”
Cô càng nói, giọng càng mang theo chút nghẹn ngào.
“Ê ê, được rồi, được rồi, em đừng khóc, đừng khóc. Là anh sai, có gì từ từ nói.”
“Em không khóc.” Tần Kiến Nguyệt hít mũi, “Em chỉ muốn nói, sau này anh có thể tránh xa anh ấy một chút không?”
“Tránh xa thế nào đây? Giờ anh ta không phải là em rể của anh sao? Chúng ta chẳng phải là người một nhà sao? Sáng nhìn tối gặp, em dạy anh xem làm thế nào để tránh xa anh ta đi?”
Tần Kiến Nguyệt vô thức cao giọng: “Ai là người một nhà với anh chứ?”
Tần Phong ngẩn ra.
Câu này, thực sự như một nhát dao đâm thẳng vào tim.
Rất nhanh sau đó, Tần Kiến Nguyệt cũng nhận ra mình không nên nói vậy. Nhưng cô không kìm được, nỗi ấm ức trong lòng đã đến giới hạn, mà cô lại chẳng thể nói với ai về thứ cảm xúc tự ti giấu kín trong đáy lòng.
Cô không muốn bộc lộ bất kỳ sự yếu đuối, bất kỳ điều gì không vẻ vang. Gia đình không đủ hoàn hảo, quá khứ không đủ đẹp đẽ, những bức ảnh lật ngược đều phải mãi mãi bị chôn sâu dưới đáy vực.
Cô phải đích thân ngồi lên tấm ván đậy kín chiếc hố đó, đề phòng những thứ xấu xí bên trong len lỏi tràn ra.
Giống như ngày còn học cấp ba, có lần Tần Phong bỗng nổi hứng muốn đến trường đón cô tan học. Chiều thứ sáu u ám, cô ngồi sau chiếc xe máy cũ kỹ của anh, đồng phục trong veo bị gió thổi căng phồng.
Đèn đỏ.
Chiếc xe dừng lại, cùng lúc đó, một chiếc ô tô bóng loáng trờ tới, đỗ ngay bên cạnh.
Ngồi ở ghế sau là cậu công tử Trình Du Lễ phong lưu tiêu sái, khuỷu tay anh gác lên cửa sổ, ngón tay thong thả gõ nhẹ lên thành cửa. Anh hơi nghiêng đầu, lơ đãng liếc qua, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ chạm thẳng vào đáy mắt Kiến Nguyệt.
Rõ ràng bình thản đến thế, nhưng lại khiến cô đỏ bừng cả người.
Tần Phong thử đề máy mấy lần nhưng xe cứ khục khặc mãi không nổ, tiếng động cơ vang ầm trời: “Ê, chết tiệt, cái xe nát này bị sao vậy?”
Tần Kiến Nguyệt bị xóc đến tê cả chân, cô vùi mặt vào vai anh, giọng bất lực: “Anh mau đi đi có được không…”
Từng chút xấu hổ tan vào máu thịt cô, trở thành một phần không thể xóa nhòa.
Cô chỉ mong anh đừng nhìn sang nữa.
Không lâu sau, chiếc ô tô láng bóng kia lướt đi. Còn xe của Tần Phong vẫn ì ạch không khởi động được, cuối cùng vì quá cũ mà phải đẩy vào lề đường, chờ xe cứu hộ đến kéo đi.
Tần Kiến Nguyệt ngồi xổm dưới bầu trời u ám, làn gió lành lạnh thấm vào da thịt. Cô hồi tưởng ánh mắt của anh khi nãy, hồi tưởng hai mươi giây song song ngắn ngủi ấy.
Đó là một trong những khoảng thời gian dài đằng đẵng và khó chịu nhất trong đời cô.
Cô không biết phải nói với Tần Phong thế nào về sự tự tôn vụn vỡ do chính cô bóp nát trong khoảnh khắc ấy.
Là lỗi của cô, không liên quan gì đến anh trai.
“…Xin lỗi, là em quá kích động rồi.” Tần Kiến Nguyệt chân thành xin lỗi anh, “Anh đừng giận.”
Sắc mặt Tần Phong dần dịu lại.
“Anh biết anh không bằng bọn công tử nhà giàu kia, làm ăn toàn thất bại, nợ nần chồng chất. Nhưng anh cũng đâu phải vô dụng đúng không? Cái tên kia là thánh thần phương nào mà anh đến nói chuyện với hắn cũng không xứng chắc?” Anh tiếp tục chọc vào vai cô, dạy dỗ: “Anh phát hiện ra nha, cô nhóc này, giá trị quan của em có vấn đề rồi đấy. Phải để mẹ dạy lại em mới được.”
Tần Kiến Nguyệt lắc đầu, không tỏ rõ thái độ: “Chuyện này nói sau đi.”
Cô chú ý thấy điếu thuốc của Trình Du Lễ sắp cháy hết, liền quay sang hỏi Tần Phong: “Anh có đói không? Có muốn đi ăn gì không?”
Tần Phong đáp: “Hôm nay đã hẹn mẹ em về nhà ăn rồi, chắc bà vẫn đang đợi anh ở nhà.”
Trình Du Lễ dụi tắt điếu thuốc, quay đầu nhìn Kiến Nguyệt.
Cô gật nhẹ đầu ra hiệu.
Anh bước đến gần: “Ăn ở đâu?”
Tần Kiến Nguyệt còn chưa kịp lên tiếng, Tần Phong đã nói: “Cậu về nhà tụi tôi luôn đi, chẳng phải vẫn chưa ra mắt phụ huynh sao?”
Vừa nãy cãi nhau khiến anh không vui, giờ nhìn Trình Du Lễ thế nào cũng thấy không thuận mắt, lời nói mang theo chút ý vị của bậc trưởng bối đang dạy dỗ người khác.
Tần Kiến Nguyệt kéo tay áo anh, nhưng Tần Phong không thèm để ý.
Trình Du Lễ thì lại rất dễ nói chuyện, chỉ gật đầu thuận theo: “Được.”
Tần Kiến Nguyệt lên tiếng bênh vực: “Thôi đi, như vậy đột ngột quá. Anh ấy chưa chuẩn bị gì cả.”
Tần Phong lập tức trợn trắng mắt.
Trình Du Lễ lại điềm nhiên nói: “Lẽ ra tôi nên đến sớm hơn, là do tôi sơ suất, cũng không thể trì hoãn thêm nữa.”
Tần Phong hừ một tiếng, ra vẻ bề trên: “Cậu biết thế là tốt.”
Tần Kiến Nguyệt trừng mắt nhìn anh, ánh mắt rõ ràng viết ba chữ: “Anh có EQ không?”
Nhưng Tần Phong phớt lờ.
Trình Du Lễ lái xe, Tần Phong ngồi ở ghế sau. Tần Kiến Nguyệt đưa cho anh một cái gối kê sau lưng, sợ vết máu trên lưng anh dính vào ghế xe người ta.
Tần Phong tức đến bốc khói, lập tức gạt chiếc gối ra.
Tần Kiến Nguyệt liếc anh một cái đầy cảnh cáo, anh thẳng thừng nói: “Cần gì chứ? Cùng lắm bẩn thì tôi đền, ai mà chẳng có chút tiền này?”
Trình Du Lễ thắt dây an toàn, liếc nhìn gương chiếu hậu: “Đền cái gì?”
Tần Phong chưa kịp nói đã bị Tần Kiến Nguyệt bịt miệng, cô vội vàng đáp: “Không có gì cả.”
Xe chạy về nhà, trên đường đi, Tần Kiến Nguyệt nhắn tin báo trước với mẹ.
Tần Phong lấy chiếc gương nhỏ mà cô đưa, lau máu trên mặt, đau đến mức rên lên từng tiếng.
Anh rên một cái, Tần Kiến Nguyệt nhíu mày một lần.