Em Thấy Ánh Trăng

Chương 2:



Thầm thích một người, vào khoảnh khắc chạm mặt sẽ theo thói quen mà hoảng loạn, rồi lùi bước, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, rút lui về một phạm vi an toàn có thể kiểm soát cục diện.

Sau đó, lặng lẽ quan sát.

Tính toán cẩn thận cách thức xuất hiện của mình.

Mọi cử chỉ khi lọt vào tầm mắt đối phương đều phải là một màn trình diễn được nắm bắt chuẩn xác. Mỗi bước đi, mỗi độ cong của nụ cười, từng cái giơ tay nhấc chân, đều là sự cố ý.

Thế nhưng giờ đây, sáng và tối đã hoán đổi vị trí. Cô lộ rõ vẻ mất tự nhiên, đến cả sự bối rối cũng chẳng thể che giấu. Tần Kiến Nguyệt cắn chặt môi.

Trong khoảnh khắc chạm mắt ngắn ngủi, nơi đáy mắt cô gợn lên vài tầng cảm xúc. Đồng tử khẽ run rẩy, hốc mắt khô khốc.

Cô nghĩ đến cuộc điện thoại hỗn loạn với mẹ, nghĩ đến cú bước hụt khi nãy—những tình cảnh cô không bao giờ muốn ai nhìn thấy.

Càng muốn giấu đi điều gì, lại càng để lộ sơ hở. Chỉ muốn tìm một kẽ nứt nào đó để chui vào.

Mùi bạc hà hòa lẫn với hương thuốc lá từ người anh phảng phất vấn vương trên tóc cô, chân thực mà kín đáo.

Trình Du Lễ quan sát sắc mặt nặng nề của cô, tò mò hỏi: “Sao thế, cô quen tôi à?”

Tần Kiến Nguyệt vội vàng lắc đầu, né tránh ánh mắt anh.

Một cuộc trùng phùng đầy hỗn loạn trong lòng cô, lại chỉ là lần đầu gặp gỡ trong mắt anh.

Giây phút này, cô ước gì anh không có mặt ở đây.

Nhưng đời vốn chẳng bao giờ chiều lòng người, Trình Du Lễ không chỉ không rời đi, mà còn rất thong dong ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Dù khoảng cách không xa, ngay cả bóng anh cũng phủ lên một bên người cô, Tần Kiến Nguyệt vẫn cố gắng tĩnh tâm, lắng nghe nhịp thở của anh vang lên khe khẽ bên tai.

Người đàn ông này, dù khí chất cao quý, cũng không phải kiểu kiêu căng lấn át. Nhưng trong thần thái anh vẫn luôn toát lên vẻ cô độc vốn có.

Như tiên hạc, như vầng trăng lơ lửng, như sắc trắng trên đỉnh tuyết sơn. Anh là tất cả những gì cao xa khó với, lạnh lẽo nhưng quyến rũ.

Cô ngồi bên cạnh anh, đến cả ngón tay cũng cứng nhắc.

Anh thong thả bắt chéo chân, cô không dám nhìn thẳng, chỉ nghe thấy giọng anh vang lên lần nữa, dường như đang gọi điện thoại, giọng điệu nhàn nhạt, chẳng có chút để tâm: “Bà nội, hôm nay hát đến đây thôi, hậu trường có chút sự cố. Bà về nghỉ sớm đi.”

Anh gọi chấn thương của cô là “sự cố”.

Không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì.

Anh tiếp tục: “Dạ, con sẽ cho người đưa bà về.”

Lòng bàn tay Tần Kiến Nguyệt ướt mồ hôi, ánh mắt lướt qua bàn tay lạnh lẽo trắng trẻo đặt trên đầu gối anh.

Trên cổ tay anh đeo một chuỗi hạt trầm hương.

Cuộc gọi kết thúc, Trình Du Lễ cúp máy.

Tần Kiến Nguyệt khẽ ngước nhìn anh.

Đôi mắt anh dài, ánh nhìn sắc bén, thông tuệ nhưng cũng đầy vẻ thờ ơ với thế sự. Anh nói: “Trước đây tôi chưa từng gặp cô.”

Bàn tay đang siết lấy vạt áo diễn của cô dần buông lỏng, xua đi cảm giác nóng bức trong lòng bàn tay.

Thật ra, cô đã gặp anh rồi, không chỉ một lần. Những lần lướt qua nhau, thậm chí từng trò chuyện, đều đã từng xảy ra.

Nhưng cô không trách anh đã quên. Bị lãng quên là số phận của kẻ yêu thầm.

Cô khẽ gật đầu: “Tôi hát ở hội quán khác, tháng này mới theo thầy Mạnh.”

Trình Du Lễ quan sát kỹ khuôn mặt cô với lớp trang điểm đậm, im lặng một lát rồi hỏi: “Tên cô là gì?”

“Tần Kiến Nguyệt. Kiến Nguyệt trong câu ‘bạt vân kiến nguyệt’ (xua tan mây mù, trông thấy trăng sáng).”

Anh lặp lại cái tên ấy, khóe môi hơi nhếch lên, tán thưởng: “Cái tên thật lãng mạn.”

Không phải một câu trả lời quá tệ. Tần Kiến Nguyệt cảm thấy lòng ấm lên, cũng mỉm cười nhẹ: “Là bố tôi đặt cho.”

Trình Du Lễ trầm giọng: “Cô có một người bố lãng mạn. Và ông ấy có một cô con gái lãng mạn.”

Bầu không khí cuối cùng cũng không còn gượng gạo khó xử nữa.

Cô cong nhẹ khóe môi: “Cảm ơn.”

Nếu ba vẫn còn trên đời, nghe thấy những lời này, ông nhất định sẽ rất vui.

Người mang thuốc tới tên là A Tân, là trợ lý của Trình Du Lễ. Anh ta vội vã chạy lên cầu thang, trông thấy Trình Du Lễ và Tần Kiến Nguyệt ngồi cùng nhau liền nhanh chóng đưa thuốc tới.

Tần Kiến Nguyệt nói lời cảm ơn, mở ra xem thử, bên trong là thuốc xịt và thuốc mỡ.

“Lần sau khi nào cô lên sân khấu?” Trình Du Lễ nhìn động tác của cô, thuận miệng hỏi.

Tiện tay cầm cuốn lịch nhỏ trên bàn, lật từng trang một. Trên đó đều là hình vẽ chân dung của các nhân vật trong những môn phái lớn của Kinh kịch.

Cô đáp: “Ngày 25.”

Không gian chợt yên ắng.

Không biết anh hỏi vậy là có ý gì.

Một lát sau, chẳng hiểu sao cô lại buột miệng hỏi: “Anh sẽ đến chứ?”

Trình Du Lễ cuối cùng cũng lật đến ngày 25, ánh mắt dừng lại ở đó. Anh không ngẩng đầu, giọng điệu hờ hững: “Tất nhiên, nếu không thì tôi hỏi làm gì.”

Trong lòng tựa hồ có tiếng hoa nở. Sợ anh phát hiện điều gì đó, cô cụp mắt, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Nhưng anh hiển nhiên chẳng bận tâm.

A Tân đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Trình tiên sinh, ngày 25 ngài còn có hẹn gặp Bạch—”

“Nếu không kịp gặp được thì dời lại.”

Trình Du Lễ ngước mắt nhìn anh ta, cắt ngang câu nói. Giọng điệu nặng hơn một chút, mang theo sự trách móc vì chạm vào điều không nên nhắc. Sau đó, anh lại thong thả nói: “Dù gì cũng phải trùng hợp một lần với cô Tần chứ.”

Tần Kiến Nguyệt cúi đầu, luống cuống buộc túi thuốc thành một cái nút rối tung. Sau đó lại tháo ra buộc lại, nhưng vẫn không ngay ngắn.

A Tân không nói thêm gì, chỉ nhắc: “Trình tiên sinh, bên ngoài trời mưa rồi. Chúng ta về sớm thôi.”

Anh hỏi: “Bà nội đâu?”

“Đã đưa về rồi ạ.”

Trình Du Lễ khẽ “ừ” một tiếng, xé trang lịch ngày 25, giọng điệu trước sau vẫn nhàn nhạt: “Nhớ bôi thuốc.”

Mãi đến khi phản ứng lại được là anh đang nói với mình, Tần Kiến Nguyệt mới vội vàng đáp: “Vâng.”

Anh nhét tờ lịch vào túi quần, đứng dậy, giọng điệu lười nhác: “Đi thôi.”

Khúc nhạc tàn, người cũng tan, ánh đèn xa dần, mưa xuân rơi vào đêm, bóng hoa lay động.

Bóng lưng anh xa dần, hơi ấm ngắn ngủi tan biến. Đôi mày chưa kịp ngắm nhìn thêm vài lần đã dần dần mờ nhạt.

Chiếc áo dài màu xanh tro như bị ngăn cách bởi tấm kính mờ, dần dần hòa thành một bóng hình, từng nét từng nét chồng lên dáng vẻ thiếu niên năm đó.

Người đã đi mất, nhóm diễn viên lại ồn ào kéo lên lầu, truyền tai nhau bàn tán vì sao hôm nay lại được nghỉ sớm.

Mãi đến lúc này, Tần Kiến Nguyệt mới thả lỏng thân thể một chút. Nhịp tim dồn dập như có trống gõ trong lồng ng.ực.

Những tâm sự giấu kín bao năm bị lột ra từng lớp. Cô cứ ngỡ mình đã trưởng thành, đã trở nên bình thản rộng lượng, thế nhưng khi thật sự đối diện với anh, vẫn chỉ dám lặng lẽ vui mừng sau lưng.

Vẫn như những năm tháng tuổi trẻ.



Tần Kiến Nguyệt đi theo xe của đoàn hát. Trên chiếc xe thương vụ trở về, cô và Lục Dao Địch ngồi ở hàng ghế cuối.

Lục Dao Địch là người nhập môn cùng đợt với cô, đối với mọi thứ ở hội quán Trầm Vân đều cảm thấy mới mẻ.

Hỏi đông hỏi tây không ngừng.

Nam Ngọc là sư tỷ của bọn họ, cô ấy giới thiệu rằng khu phố cổ này là nơi tụ hội của các nghệ nhân Kinh kịch, có rất nhiều hội quán. Trước đây từng có nhà đầu tư muốn thâu tóm mảnh đất này, nhưng bị nhà họ Trình ngăn lại.

Cũng nhờ có bà cụ nhà họ Trình mê hát kịch, bọn họ mới còn một chỗ để biểu diễn.

Lục Dao Địch nói nhiều, ríu rít không ngớt, đến mức cuối cùng chẳng ai buồn đáp lời. Cho đến khi cô ấy nhắc đến một cái tên: “À, hôm nay tôi được nhìn cận mặt Trình Du Lễ rồi! Trời ạ, cái mặt anh ta đẹp quá thể, tôi suýt nữa giơ tay lên sờ rồi, sao có thể tinh xảo đến mức đó chứ.”

Cô ấy vừa nói vừa khoa tay múa chân, còn giơ tay lên làm động tác chộp chộp.

Tần Kiến Nguyệt vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy vậy khẽ nâng mi.

Nam Ngọc ngồi ở hàng ghế phía trước, khẽ cười nhạt: “Từ nhỏ anh ta đã là nhân vật nổi bật rồi. Trước đây còn có nữ sinh ở Tam Trung vì anh ta mà nhảy lầu nữa đấy.”

“Trời ơi, thật hay giả vậy?” Lục Dao Địch lập tức vươn người về phía trước, hai tay bám vào lưng ghế trước, dáng vẻ háo hức hóng chuyện.

“Chuyện này chị không rõ, cũng chỉ là nghe nói thôi.” Nam Ngọc nhún vai.

Lục Dao Địch lẩm bẩm: “Anh ta học Tam Trung à? Gần thật đấy, chỉ cách trường em một con phố, em học ở trường Thực Nghiệm.”

Nam Ngọc nói: “Thế thì em phải biết nhiều hơn chị mới đúng chứ. Chị học Cửu Trung, thi vào cấp ba không tốt nên bị đày đi biên giới rồi.”

Lục Dao Địch đáp: “Lúc em lên cấp ba anh ta đã tốt nghiệp rồi, làm gì có cơ hội gặp.”

Vừa nói, cô ấy vừa nghiêng đầu nhìn Tần Kiến Nguyệt đang lục lọi trong túi lấy thuốc xịt, rồi chợt bắt lấy động tác nhỏ của cô—”Ê, Kiến Nguyệt, cậu học trường nào? Cậu với Trình Du Lễ chắc ngang tuổi nhỉ?”

Tay Tần Kiến Nguyệt khựng lại, khẽ đáp: “Tam Trung.”

Nam Ngọc và Lục Dao Địch đồng loạt quay đầu nhìn cô đầy kinh ngạc: “Cậu là bạn học với anh ta à?”

Giọng Lục Dao Địch quá lớn khiến đầu Tần Kiến Nguyệt đau nhức. “Có tin gì hay không, mau chia sẻ đi!”

Tần Kiến Nguyệt lắc đầu: “Không có.”

Cô vén váy lên, xịt một ít thuốc lên mắt cá chân bị đau, xoa nhẹ vài cái. Mùi thuốc nồng hắc, cô đóng nắp lại, hạ cửa kính xe xuống một chút. Cơn mưa xuân bên ngoài đã tạnh, gió thổi vào mang theo hơi thở thanh sạch.

Lục Dao Địch lại hỏi: “Còn chuyện nhảy lầu kia là thật hay giả?”

Tần Kiến Nguyệt lại lắc đầu: “Không rõ, chắc là giả thôi.”

Lục Dao Địch lập tức mất hứng.

Chợt nhớ ra điều gì đó, cô ấy quay sang hỏi Nam Ngọc: “Anh ta có bạn gái chưa?” Đôi mắt sáng rực đầy mong chờ.

Nam Ngọc bật cười: “Chị chỉ có thể nói là, cô không có cửa đâu.”

Lục Dao Địch lập tức thốt lên một tiếng than thở đầy tuyệt vọng.

Cùng lúc đó, tim Tần Kiến Nguyệt cũng nặng trĩu, lặng lẽ trầm xuống, âm ỉ đè nén.

“Vậy là có rồi à? Nếu chưa có thì em vẫn còn cơ hội mà, sao lại nói là không có cửa?”

Nam Ngọc liếc cô ấy một cái, không trả lời thẳng, chỉ nhàn nhạt nói: “Người ta sắp kết thông gia với danh môn vọng tộc như nhà họ Bạch, cô lấy gì để cố gắng?”

Tần Kiến Nguyệt thẫn thờ xoa thuốc, vết thương càng lúc càng lạnh buốt.

Trong lời nói của Nam Ngọc ẩn chứa sự khinh thường dành cho Lục Dao Địch, không rõ ràng lắm. Nếu như là một sự xem thường thẳng thừng, ít nhất còn có thể tranh cãi để xả giận. Nhưng thứ cảm giác ngấm ngầm này, lại khiến người ta chẳng thể có cơ hội phản bác.

Nhưng cô ta lại cố tình dùng cái giọng điệu vi diệu ấy, thật sự khiến người khác khó chịu.

Bản thân cô ta cũng xuất thân danh gia vọng tộc, gia thế hiển hách. Bình thường đối xử với người khác cũng xem như “bình dị dễ gần”, nhưng cái sự ưu việt của kẻ bề trên vẫn thi thoảng nhảy ra tác oai tác quái.

Lục Dao Địch hừ nhẹ qua mũi, khoanh tay, không nói lời nào, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại.

Bầu không khí trong xe trở nên im lặng một cách kỳ quái.

Xe dừng trước nơi ở của Nam Ngọc, cô ta xuống xe, lịch sự chào tài xế.

Ngay sau đó, một giọng điệu tràn đầy châm chọc vang lên bên tai Tần Kiến Nguyệt: “Người ta muốn kết thân với danh môn vọng tộc như nhà họ Bạch.”

Lục Dao Địch bắt chước ngữ điệu của Nam Ngọc, lật mắt xem thường, “Lêu lêu, dòng dõi chính thống thì giỏi lắm à? Còn dám khinh thường tiểu dân đen như tụi mình nữa chứ, hứ! Triều Đại Thanh sụp đổ rồi mà!”

Cô ấy nghiêng đầu, gối lên vai Kiến Nguyệt, “Cậu nói xem có đúng không, Nguyệt Nguyệt?”

Tần Kiến Nguyệt vừa định mở miệng, tin nhắn điện thoại vang lên. Cô mở ra xem.

Phần “Bạn bè mới” trong danh bạ hiện lên con số “1”.

Một dự cảm kỳ lạ khiến cô cẩn thận nhấn vào. Là một avatar anime màu đen. Cô tiếp tục mở ra.

Hộp thoại yêu cầu kết bạn hiện lên một dòng: “Xin chào, tôi là Vương Thành.”

Tần Kiến Nguyệt: “……”

Đây là lần thứ ba cô bỏ mặc lời giới thiệu của dì Hai về đối tượng xem mắt này. Nhưng Vương Thành dường như lại rất hài lòng với Kiến Nguyệt, dù bị lạnh nhạt hết lần này đến lần khác, anh ta vẫn kiên trì liên lạc với cô.

Tần Kiến Nguyệt nghe theo ý của Tần Y, chấp nhận yêu cầu kết bạn của anh ta.

Vương Thành gửi đến một emoji [nhe răng cười].

Tần Kiến Nguyệt cũng lịch sự đáp lại: “Chào anh.”

Vương Thành: “Hát xong rồi à?”

Tần Kiến Nguyệt: “Ừm.”

Vương Thành: “Khi nào rảnh? Tôi mời cô ăn cơm nhé?”

Cô đang nghĩ cách từ chối, gõ một hàng chữ rồi lại xoá đi. Tần Kiến Nguyệt luôn thấy đau đầu khi phải giao tiếp xã hội.

Lại có tin nhắn mới bật lên.

Tần Kiến Nguyệt thoát khỏi hộp thoại với Vương Thành.

Là Mạnh Trinh gửi tới: “Hôm nay biểu diễn tốt lắm, Nguyệt Nguyệt! Trình tiên sinh nói ngài ấy rất thích em.”

Cơn mưa xuân lất phất, những giọt nước bị gió cuốn rơi qua khe cửa sổ xe, chạm vào má cô, ẩm ướt.

Một giọt mưa nhỏ xíu rơi xuống màn hình điện thoại, phóng đại dòng tin nhắn của Mạnh Trinh.

Tần Kiến Nguyệt đưa tay lau đi giọt nước.

Lại một giọt nữa rơi xuống, đúng ngay chữ “Trình”.

Cô lại lần nữa lau đi.

Chậm rãi, không nỡ, đọc lại tin nhắn của cô giáo một lần nữa: “Trình tiên sinh nói, ngài ấy rất thích em.”

“Thích” có rất nhiều ý nghĩa. Chẳng hạn như hài lòng, thưởng thức.

Vậy cô có thể hiểu sai một chút không? Coi như là để an ủi chính mình của năm đó.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com