Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian

Chương 56: Kiêu ngạo mà khoe khoang



Thang Lâm không đáp lời, chỉ thầm lẩm bẩm trong lòng một câu, lái nhanh như vậy về làm gì chứ.

Sau đó Tô Giang vừa lái xe vừa nói chuyện với Thang Lâm. Thang Lâm tạm thời không nghĩ đến Tống Dịch nữa.

Mãi sau, cô đột nhiên nói với Tô Giang: “Có một vấn đề, cô Cát chỉ muốn về nước, lẽ nào cô ấy không nghĩ đến chuyện ly hôn sao?”

“Cô ấy nghĩ gì thì tôi không biết.” Tô Giang nói, “Nhưng tôi đoán, có lẽ là bên anh chồng không đồng ý, hoặc là dây dưa đủ kiểu, không dễ dàng ly hôn.”

Thang Lâm nhớ đến chuyện bốmẹ cô ly hôn khi cô còn nhỏ, bọn họ chia tay trong êm đẹp, nếu gặp nhau vẫn có thể xưng hô là bạn bè.

Nhưng cô hiểu rằng, không phải cặp vợ chồng nào cũng như vậy.

Thang Lâm và Tô Giang vừa trò chuyện vừa đi, về đến đại sứ quán thì trời đã sắp tối. Đương nhiên chiếc xe mà Tống Dịch lái đã sớm đỗ vào chỗ rồi.

Sau khi Thang Lâm xuống xe, cô liếc nhìn chiếc xe đó một cái, ngẩng đầu nhìn phòng của Tống Dịch, đèn đang sáng.

Thang Lâm và Tô Giang tách nhau ra, Tô Giang đi làm hộ chiếu cho cô Cát, Thang Lâm về phòng. Sau khi về đến phòng mình, Thang Lâm ngồi trước gương nhìn vết thương trên trán. Cái bướu to bằng quả trứng gà, vết máu đã khô, trông rất xấu, hơn nữa trán cô vẫn còn đau.

Cô dùng khăn nóng lau khô vết máu, vết máu thì không còn nữa, nhưng cái bướu đó khiến cô hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thang Lâm cầm điện thoại gọi cho Tống Dịch, chuông reo vài tiếng đều không có ai bắt máy. Cô oán thầm, đang làm gì mà không bắt điện thoại của cô?

Đến khi điện thoại sắp tự động ngắt máy thì mới có người bắt máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Alo.”

Giọng nói sao nghe có vẻ kỳ lạ vậy? Hay là cô đang ảo giác?

Thang Lâm ngẩn người một lát, không nghĩ nhiều, vì cô vẫn còn phiền não về cái bướu trên trán, cô nói với điện thoại: “Tống Dịch, trán tôi đau quá, bây giờ tôi mới phát hiện ra cái bướu trên trán tôi to bằng quả trứng gà, làm sao bây giờ?”

“Anh cũng không có cách.” Tống Dịch nói.

“Nghe nói dùng trứng gà luộc chườm thì có tác dụng nhất định.”

“Nhưng mà không có trứng gà.”

“Tôi cũng không có, không biến ra được.”

Thang Lâm cúp điện thoại, có điều cô luôn cảm thấy Tống Dịch kỳ lạ. Cô ghé sát mặt vào gương lại nhìn cái bướu lớn trên trán mình, môi trề ra thật cao, vẻ mặt đau khổ. Cô bắt đầu dùng khăn nóng chườm trán. Chườm một lát, lấy khăn xuống, lại nhúng khăn vào nước nóng, vắt khô, rồi lại chườm.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy bốn năm lần, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

“Ai vậy?” Thang Lâm hét về phía cửa, cô không muốn để ai nhìn thấy mình bộ dạng này nữa.

Tuy nhiên người bên ngoài không trả lời, cứ gõ cửa mãi. Thang Lâm đành phải đi ra cửa, từ từ mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn ra ngoài từ khe hở, là Tống Dịch. Mắt của Tống Dịch đang nhìn chằm chằm vào khe hở đó. Thang Lâm giật mình, mở toang cửa ra, nghiêng người nhường đường.

Tống Dịch vào phòng, đi thẳng đến bên ghế sofa ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn trán Thang Lâm.

Thang Lâm vừa đi về phía Tống Dịch vừa hỏi: “Không có ai nhìn thấy anh đến phòng tôi chứ?”

Tống Dịch thản nhiên nói: “Không có.” Trong lòng lại cười nhạo một tiếng, trước đây cô kêu anh đến phòng cô thì có để ý đến việc có ai nhìn thấy không.

Lần đó anh đang đọc sách trong phòng, đột nhiên bị cúp điện, cô tự ý đến, hỏi anh mùi nước hoa trên người cô có thơm không, lúc đó cô cũng không để ý đến việc người khác sẽ phát hiện.

“Tham tán Tống đến đây có chuyện gì không?” Thang Lâm vẫn dùng khăn che trán.

Tống Dịch giơ tay lên, sau đó xòe lòng bàn tay ra, một quả trứng gà đang nằm trong lòng bàn tay anh.

Thang Lâm cong môi cười, lập tức cầm lấy quả trứng gà, cười nói: “Tham tán Tống không phải nói là không có, không biến ra được sao?”

Tống Dịch lại thản nhiên nói: “Nhà bếp của nhà ăn có.”

Thang Lâm để khăn sang một bên, bóc vỏ trứng gà, đưa cho Tống Dịch, dịu dàng nói: “Tham tán Tống có thể giúp tôi một việc không?”

Tống Dịch cũng không từ chối, anh giơ tay nhận lấy quả trứng gà. Thang Lâm ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêng đầu đưa mặt về phía Tống Dịch.

Tống Dịch cầm quả trứng gà lăn qua lăn lại trên trán cô một cách chậm rãi.

“Tôi về mới thấy có một cục to như vậy, xấu như vậy đúng là không có mặt mũi nào mà gặp ai nữa! Vậy mà tôi còn vừa nói vừa cười với Tô Giang, haiz, chưa bao giờ mất mặt như vậy!” Thang Lâm nhíu mày.

Tay Tống Dịch cầm quả trứng gà khựng lại, cúi đầu nhìn biểu cảm của Thang Lâm, nói: “Để ý đến đánh giá của cậu ta về dung mạo của em đến vậy sao?”

Thang Lâm hé môi, cô chỉ cảm thấy mình xấu như vậy thì không có mặt mũi nào gặp ai, mà lời nói của Tống Dịch sao nghe có vẻ có ý khác?

Nhưng cô nghe thấy giọng điệu của Tống Dịch cũng bình thường như mọi khi, dáng vẻ của anh cũng vẫn ôn hòa nho nhã như cũ, không nhìn ra điều gì khác thường.

Thang Lâm cúi đầu cụp mắt xuống, trong lòng suy nghĩ. Mà cô vừa cúi đầu xuống thì đã bị Tống Dịch dùng tay nâng cằm lên, khiến mặt cô đối diện với anh. Cô nhìn anh, khẽ chớp mắt một cái.

Tống Dịch không để ý đến cô, tiếp tục dùng trứng gà chườm mặt cho cô.

“Hôm nay tham tán Tống lái xe nhanh thật.” Thang Lâm ngẩng mặt lên nhìn anh nói, vì cằm của cô vẫn đang được tay anh nâng lên.

“Hình như tham tán Tống không vui.” Thang Lâm lại nói.

Tống Dịch liếc nhìn cô một cái, nói: “Không có.”

“Không có sao? Cảm giác của tôi chắc sẽ không sai đâu.”

“Không có chuyện đó.”

Giọng điệu của anh cũng bình thường, Thang Lâm nhìn chằm chằm Tống Dịch một lúc, cũng không nhìn ra điều gì khác thường.

“Anh nói xem, trán của tôi có để lại sẹo không?” Thang Lâm lại lo lắng cho trán của mình.

“Không biết.” Tống Dịch đáp.

Thang Lâm lại lo lắng một hồi.

Tống Dịch chườm xong cho cô, cúi đầu xuống, chỉ thấy dưới hàng mi dài đôi mắt trong veo kia đang long lanh, ẩn chứa phong tình. Tống Dịch không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó. Không biết qua bao lâu, anh phát hiện ra ý cười trong mắt cô.

Anh hoàn hồn, đôi mắt này có thể làm say đắm lòng người, có lẽ cũng có thể làm mê hoặc những người đàn ông khác.

“Nhìn gì vậy?” Thang Lâm nheo mắt cười. Tống Dịch quay mặt đi, buông cằm cô ra, rồi lại lấy gạc đến băng bó cho cô.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, anh đứng dậy, sau đó nói một câu “Nghỉ ngơi cho tốt” rồi xoay người đi ra ngoài.

“Này!” Thang Lâm gọi một tiếng.

Tống Dịch dừng bước, xoay người nhìn Thang Lâm.

Thang Lâm cười nói: “Cảm ơn anh đã đứng ra bảo vệ tôi, tham tán Tống hôm nay siêu quyến rũ.”

Nói lời hay thì có ích gì chứ? Tống Dịch nhìn cô vài giây, lại xoay người.

Anh đi đến bên cửa, mở cửa phòng, rồi bước ra ngoài.

Sau khi Tống Dịch rời đi, Thang Lâm lại ra trước gương soi, bướu trên trán vẫn to như vậy, cô “ai” thở dài một hơi, không biết đến bao giờ mới có thể khỏi hẳn.

Tống Dịch về đến phòng mình đóng cửa lại, chuẩn bị đi tắm rửa. Anh giơ tay cởi cúc áo sơ mi. Vừa mới cởi hai cúc trên cùng thì điện thoại reo lên. Anh lấy điện thoại ra xem, là Đỗ Nam Phong.

Sau khi anh đến Cavô thì hai người không liên lạc với nhau, anh bắt máy.

“Phó trưởng phòng Tống, à không, tham tán Tống, có khỏe không?” Đỗ Nam Phong cười nói.

“Có chuyện gì? Nói.” Tống Dịch nhét tay còn lại vào trong quần tây, nói vào điện thoại.

“Chính là chuyện giữa tôi và Thang Lâm.” Đỗ Nam Phong lại cười.

Tống Dịch nheo mắt lại, chuyện của anh và Thang Lâm?

“Điều kiện của đất nước Sisby không được tốt, Thang Lâm ở đó chắc chắn đã chịu không ít cực khổ. Vừa hay cậu cũng ở đó, xin cậu hãy chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn. Trước đây tôi đã nói với cô ấy là tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Đại sứ La, để ông ấy cũng chiếu cố cô ấy, nhưng công việc ở bộ phận quốc tế bận rộn quá, tôi vẫn chưa tìm được cơ hội để nói. Ngay cả thời gian liên lạc với Thang Lâm cũng không có.” Đỗ Nam Phong thở dài một hơi.

Đỗ Nam Phong lại nói trong điện thoại: “Alo, cậu có nghe thấy không? Giúp tôi chăm sóc Thang Lâm thật tốt nhé.”

“Cậu và cô ấy không có quan hệ gì cả đúng không? Khi nào thì có thể dùng từ “và” rồi? Chuyện gì mà có thể đưa ra việc giúp chăm sóc hả?” Tống Dịch thản nhiên nói.

Đỗ Nam Phong nghẹn lời, một lúc sau mới nói: “Vẫn đang ở giai đoạn bạn bè thôi. Chúng tôi cách nhau quá xa, lại quá bận, haiz.”

Tống Dịch cầm điện thoại chậm rãi nói: “Vậy thì cứ duy trì mối quan hệ bạn bè đi.”

“Ý gì?” Đỗ Nam Phong hỏi.

“Lúc đầu tôi không nên đưa số điện thoại của cô ấy cho cậu.” Tống Dịch nói.

“Đừng nói với tôi là cậu thích cô ấy rồi đấy.” Đỗ Nam Phong ở đầu dây bên kia cau mày, vô cùng cảnh giác.

Tống Dịch nói: “Cô ấy vừa sinh ra tôi đã biết cô ấy rồi, tôi còn pha sữa và bế cô ấy trong lòng cho cô ấy uống sữa, khi tôi thích cô ấy thì cậu còn không biết có một cô bé như vậy.”

Đỗ Nam Phong kinh hãi: “Trước đây sao cậu không nói?”

“Những chuyện riêng tư này có cần phải nói trước mặt người ngoài không?” Tống Dịch lại khôi phục giọng điệu ôn hòa nho nhã thường ngày, nhưng câu này Đỗ Nam Phong nghe vào lại cảm thấy Tống Dịch đang khoe khoang.

“Tạm biệt.” Tống Dịch dứt khoát cúp điện thoại, sau đó khóe miệng anh hơi nhếch lên.

“Chết tiệt!” Đỗ Nam Phong ở đầu dây bên kia mắng một câu, sau đó cười khẩy một tiếng, Tống Dịch cái tên đó và Thang Lâm vậy mà lại có quan hệ thanh mai trúc mã, ngày thường giấu cũng kỹ quá.

Mà sau khi cúp điện thoại một lát, Tống Dịch lại nhíu mày, những người như Đỗ Nam Phong và Tô Giang nhòm ngó quả thật là quá nhiều.

Tống Dịch hoàn hồn, anh tiếp tục cởi cúc áo sơ mi, tay anh hơi mạnh, một phát giật đứt hai chiếc cúc.

Hai chiếc cúc đó rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy.

Tô Giang thức đêm giúp cô Cát làm xong hộ chiếu, ngày hôm sau liền phái người đưa hộ chiếu của cô Cát đến tận tay cô ấy. Cô Cát đã đặt vé máy bay về nước, thuận lợi lên máy bay về Trung Quốc. Xuống máy bay, khi đặt chân lên quê hương, cô thở phào một hơi thật dài.

Cô sẽ không bao giờ phải chịu sự ngược đãi và đánh đập của gã đàn ông đó nữa.

Vài ngày sau, Tô Giang nhận được một email, là do cô Cát gửi đến, nói rằng cảm ơn đại sứ quán Trung Quốc, cảm ơn tham tán Tống cũng như Tô Giang và Thang Lâm, cô sẽ xử lý tốt các vấn đề cá nhân của mình.

Thang Lâm biết, đại sứ quán Trung Quốc tại Sisby mới thành lập không lâu, công dân Trung Quốc khi gặp chuyện thì chưa chắc đã nghĩ đến đại sứ quán Trung Quốc.

Tuy nhiên, sau đó ngày càng có nhiều người Trung Quốc tìm đến sự giúp đỡ của đại sứ quán.

“Có một cặp vợ chồng vừa xuống máy bay đã làm lạc mất con của mình.” Tô Giang nhắc đến chuyện này khi đang trò chuyện với Thang Lâm.

“Camera giám sát lại vừa hay bị hỏng.”

“Thật trùng hợp.”

Đại sứ quán yêu cầu cảnh sát Sisby nhất định phải giúp đỡ điều tra tìm kiếm tung tích đứa trẻ, cuối cùng đứa trẻ đã được tìm thấy, và được đưa đến trước mặt cặp vợ chồng đó mà không bị thương tích gì.

Thang Lâm liên tục bận rộn mấy ngày liền, Tống Dịch đứng ở cửa văn phòng gõ cửa.

Từ sau đêm anh dùng trứng gà chườm mặt cho cô thì Tống Dịch đã đi ra ngoài mấy ngày, hai người mấy ngày không gặp.

“Tham tán Tống, có chuyện gì ạ?” Thang Lâm hỏi.

“Ba mươi phút nữa họp.” Tống Dịch nói.

“Ồ, vâng ạ.” Thang Lâm cười.

Thang Lâm thấy lạ, anh chỉ đến nói một câu này thôi sao, nói xong là đi luôn?

Thông thường thông báo họp thì đều dùng điện thoại mà.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com