Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian

Chương 49: Có gì hay mà nhìn?



Edit: Carrot – Beta: Cún



Tô Giang nói: “Vâng, cảm ơn Tham tán Tống.”

“Kỷ luật trong chuyến công tác cũng phải được tuân thủ.” Tống Dịch nhắc nhở.

Thang Lâm vừa nghe thấy, liền bĩu môi, kỷ luật công tác? Có những gì ấy nhỉ? Khi Tô Giang nói “Tôi và Thang Lâm nhất định sẽ tuân thủ kỷ luật công tác”  thì Thang Lâm đang nghĩ về các điều khoản của nó, ví dụ như chú ý đến hình tượng nhân viên ngoại giao; luôn giữ điện thoại liên lạc thông suốt; còn có một điều nữa là, nếu người được cử đi không phải vợ chồng hoặc người yêu mà bất đắc dĩ phải ở lại qua đêm, thì phải đặt hai phòng.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Thang Lâm cong lên.

“Bây giờ chúng ta đi tìm khách sạn nhé?” Giọng Tô Giang truyền đến.

Thang Lâm hoàn hồn, vẻ mặt tự nhiên gật đầu: “Ừm.”

Tô Giang lái xe vòng quanh Dương Khâu, Thang Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Lúc này trời còn sớm, nắng chói chang, nhưng nếu lái xe thêm bốn năm tiếng nữa về Cavô thì khi đến nơi trời sẽ tối.

Hơn nữa, đúng như Tô Giang nói, nếu xóc nảy thêm vài tiếng nữa, cô chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Tô Giang lái xe vòng quanh Dương Khâu một lượt, chọn một khách sạn tương đương ba sao, sở dĩ nói là tương đương vì khách sạn không có gắn sao, nhưng nội thất bên trong được trang bị theo tiêu chuẩn ba sao. Đây đã là khách sạn tương đối tốt ở Dương Khâu. Sau khi Thang Lâm và Tô Giang làm thủ tục nhận phòng, họ đi đến phòng.

Hai người mỗi người một phòng, hai phòng cạnh nhau.

“Lát nữa đến giờ ăn cơm tôi sẽ gọi cô.” Tô Giang đứng ở cửa phòng mình, quay sang nói với Thang Lâm ở phòng bên cạnh.

Hai người ai về phòng nấy. Thang Lâm vừa vào phòng liền ngã xuống giường. Từ Cavo đến Dương Khâu, cô đã chịu không ít khổ sở, may mà nỗi khổ này không uổng phí.

Cô xoa xoa eo, nghĩ rằng phải nghỉ ngơi thật tốt.

Trời sắp tối thì Tô Giang đến gọi cô đi ăn cơm. Họ phải ăn nhanh một chút, vì sau khi trời tối nhà hàng sẽ đóng cửa, trên đường cũng không có ai đi lại. Tuy nhiên, không ở trong đại sứ quán, đồ ăn trong nhà hàng không hợp khẩu vị của Thang Lâm, Thang Lâm ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống.

Tô Giang nói: “Ở đây cũng không có bò beefstead, nếu có thì tốt rồi.”

Nếu có bò beefstread thì Thang Lâm lại có thể ăn được.

“Thang Lâm, cô biết không? Không có đại sứ quán nào như chúng ta mà ba ngày hai bữa phải vận chuyển rau củ bằng đường hàng không cả.” Tô Giang đột nhiên nói.

“Hả?” Thang Lâm nhìn Tô Giang.

Tô Giang nói: “Đại sứ quán cũng không thể làm như vậy, vì về lâu vêc dài, đây sẽ là một khoản chi phí không hề nhỏ.”

Trước đó, Thang Lâm chưa từng nghĩ đến nhiều như vậy, vì trước đây cô vốn sống cuộc sống không lo cái ăn cái mặc, khi đến Sisby rồi, cuộc sống lại không bằng trước đây.

Nghe Tô Giang nhắc nhở như vậy, cô mới nhận ra điều này. “Vậy rau củ mấy ngày nay…” cô do dự không nói hết câu.

Tô Giang gật đầu: “Đều do Tham tán Tống sắp xếp, không mua bằng danh nghĩa đại sứ quán, chi phí cũng không do đại sứ quán chi trả, tất cả chi phí đều do Tham tán Tống gánh chịu.”

Quả nhiên đúng như Thang Lâm dự đoán.

Tô Giang lại nói: “May mà sau khi chúng ta đã mở đường bay thẳng với Sisby và một số nơi có thể mua được đồ ăn Trung Quốc, hơn nữa chủng loại cũng dần nhiều lên, sau này sẽ không cần phải vận chuyển hàng không nữa.”

Tô Giang vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Thang Lâm ngồi đối diện chờ anh. Cô không ngờ Tống Dịch lại mua rau bằng danh nghĩa cá nhân, hơn nữa còn kiên trì trong một thời gian dài như vậy. Chẳng phải luôn nói cô không chịu được khổ, hy vọng cô có thể thích nghi sao?

Thang Lâm trong lòng khẽ cười.

“Tham tán Tống đối với chúng ta thật sự quá tốt.” Tô Giang cảm khái. Tiếp theo, anh lại hạ thấp giọng nói: “Nhưng mà, cái này phải tốn bao nhiêu tiền chứ? Tham tán Tống là phú nhị đại sao?”

Khóe miệng Thang Lâm không khỏi cong lên, trong lòng thầm nghĩ anh không chỉ là phú nhị đại, nhưng ngoài miệng cô nói: “Không biết.”

Lúc này, ánh tà dương như máu, Thang Lâm lại cảm thấy bầu trời như vậy rất đẹp. “Chụp một tấm ảnh.” Thang Lâm nói với Tô Giang một câu, rồi cầm điện thoại xoay người chụp một tấm ảnh. Ảnh lấy hoàng hôn làm nền, cả cô và Tô Giang đều ở trong đó.

Tô Giang một tay cầm đũa, tay kia làm dấu chữ V, trên mặt nở nụ cười phóng khoáng; Thang Lâm lông mày cong cong, cười duyên dáng.

Ăn cơm xong thì trời cũng tối, Thang Lâm và Tô Giang trở về phòng khách sạn. Tô Giang bảo cô nghỉ ngơi sớm, sáng mai sẽ khởi hành về Cavô.

Nhưng Thang Lâm lúc này lại không ngủ được.

Bệ cửa sổ lồi trong phòng có thể ngồi được một người. Thang Lâm ngồi trên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài không có ánh đèn, nhưng lại có ánh sao. Thang Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, tán thưởng vẻ đẹp của màn đêm. Và buổi đêm như vậy thích hợp nhất để nhớ nhung. Cô đang nghĩ đến Tống Dịch. Từ khi anh đến Sisby, hai người có thể gặp nhau mỗi ngày, ngày hôm nay là ngày duy nhất không gặp.

Nụ hôn ở rừng điều cô vẫn luôn ghi nhớ, mỗi khi nghĩ đến cảm giác anh hôn cô, tim cô lại “thình thịch thình thịch” đập, câu nói “Đúng là anh thích em” cũng còn mới nguyên trong ký ức.

Cứ nghĩ ngợi, khóe miệng Thang Lâm chậm rãi cong lên. Phải làm sao đây?

Cô rất nhớ anh.

Tại Cavo, trong căn hộ của đại sứ quán, Tống Dịch đang ngồi trên ghế sofa đơn đọc sách. Anh đọc đến khuya mới lên giường đi ngủ.

Khi nhắm mắt, hình ảnh Thang Lâm đột nhiên xuất hiện trong đầu, một lúc lâu anh mới ngủ được.

Sáng hôm sau, Thang Lâm và Tô Giang khởi hành về Cavo. Xe chạy trên đường đất lồi lõm, trên đường còn có một trận mưa lớn.

Mặc dù mưa lớn nhanh chóng qua đi, nhưng điều này khiến đường đất càng khó đi hơn.

Đồng thời, những thứ cần thiết cho sự kiện của đại sứ quán đã được dỡ xuống từ máy bay chở hàng, do các nhân viên khác trong đại sứ quán chuyển vào.

Lý Lâm Phong đến báo cáo với Tống Dịch: “Mọi thứ cần thiết cho sự kiện của đại sứ quán đều đã chuẩn bị xong.”

“Lần này là nhờ có Tô Giang và Thang Lâm cả.” Lý Lâm Phong nói.

Tống Dịch gật đầu: “Ừ.”

Thấy mặt trời sắp lặn, mà Thang Lâm và Tô Giang vẫn chưa về, Tống Dịch đang đứng trên ban công tòa nhà văn phòng không khỏi cau mày. Khi vệt nắng tàn cuối cùng biến mất, một chiếc xe đầy bùn đất và bụi bặm tiến vào đại sứ quán.

Xe dừng ở một chỗ đậu xe, Tô Giang và Thang Lâm lần lượt xuống xe từ vị trí lái và vị trí ghế phụ.

Khi Thang Lâm và Tô Giang đi đến cửa khu căn hộ thì vừa hay gặp Tống Dịch.

Tống Dịch nhìn hai người một cái, sau đó giơ tay xem đồng hồ.

Tống Dịch đã từng nói để Tô Giang và Thang Lâm về sớm, ý nghĩa của động tác này của anh không cần phải nói cũng hiểu.

Tô Giang lập tức giải thích: “Tham tán Tống, là do tôi muốn Thang Lâm nghỉ ngơi thêm một chút rồi mới đi, nên đã gọi điện cho Trần Đình Đình hỏi tình hình trong đại sứ quán, Trần Đình Đình nói đồ đạc cho hoạt động của đại sứ quán đã chuẩn bị xong cả rồi, không cần phải làm gì nữa, hơn nữa hôm nay lại là chủ nhật, nên chúng tôi đi hơi muộn một chút.”

Tống Dịch liếc nhìn Tô Giang và Thang Lâm, không nói gì nữa, đi vào cửa khu căn hộ trước.

Sau khi Tống Dịch về phòng mình thì nhận được tin nhắn của Thang Lâm: “Anh có thể đến một lát không? Phòng của tôi.”

“Có chuyện gì?” Anh trả lời.

Thang Lâm không trả lời tin nhắn nữa.

Tống Dịch cất điện thoại, xoay người mở cửa bước ra ngoài, đi qua một hành lang dài, rồi đi cầu thang lên tầng một, đi qua một đoạn hành lang nữa thì đến bên ngoài phòng Thang Lâm.

Anh nhìn cánh cửa đóng chặt, giơ tay gõ cửa.

Cửa vừa mở, Thang Lâm một tay chống hông tựa vào mép cửa.

Tống Dịch nhìn cô, hỏi: “Có chuyện gì?”

Thang Lâm nói: “Bông tai của tôi bị rơi xuống đất, phiền Tham tán Tống nhặt giúp tôi một chút.”

“Tôi đau lưng, không cúi người được.”

Tống Dịch: “Chẳng phải ở Sheep Hill đã nghỉ ngơi gần một ngày rồi sao?”

“Đâu có một ngày? Lái xe cũng phải bốn năm tiếng chứ. Hơn nữa buổi sáng nghỉ ngơi, buổi chiều lại xóc nảy mấy tiếng, lưng tôi sắp rời ra rồi.” Thang Lâm nói.

“Ở đâu?” Tống Dịch hỏi về chiếc bông tai của Thang Lâm.

Thang Lâm xoay người, dùng chân hất cằm về phía ghế sofa: “Dưới chân ghế sofa bên trái.”

Tống Dịch đi tới, cúi người nhặt chiếc bông tai rơi dưới đất lên. Rồi xoay người đưa ra.

Thang Lâm vẫn dựa vào mép cửa không nhúc nhích.

“Cầm lấy.” Tống Dịch ra hiệu cho Thang Lâm đi qua.

“Tôi đau lưng không muốn động.” Thang Lâm nói.

Tống Dịch nhìn cô mấy giây rồi đi về phía cô, đứng trước mặt cô. Tiếp theo, anh đưa tay ôm lấy eo Thang Lâm, hơi dùng lực liền kéo cơ thể cô sát lại gần anh. Đầu Thang Lâm chạm vào ngực Tống Dịch, nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều. Rồi Tống Dịch buông eo cô ra, nắm lấy tay cô, định đặt chiếc bông tai vào lòng bàn tay cô. Thang Lâm đột nhiên lên tiếng: “Đeo cho tôi đi. Có thể đeo bông tai cho tôi không?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tống Dịch hỏi: “Đã tối rồi còn đeo?”

Anh cho rằng cô lúc tháo bông tai không cẩn thận làm rơi bông tai xuống đất.

Lúc này tóc Thang Lâm đang xõa. Và cô để tóc dài như vậy, cho dù có đeo bông tai vào cũng không nhìn thấy rõ.

Nhưng Tống Dịch không nói gì, anh đưa tay nhẹ nhàng vén tóc dài của cô ra, tìm thấy vành tai nhỏ nhắn của cô, cúi đầu, nghiêm túc đeo bông tai cho cô.

Ngón tay anh chạm vào vành tai Thang Lâm, nhiệt độ nóng rực từ vành tai cô lan ra khắp cơ thể.

Tống Dịch loay hoay một lúc lâu mà vẫn chưa đeo vào được.

“Hóa ra Tham tán Tống lại vụng về như vậy.” Thang Lâm khẽ cười thành tiếng.

Tống Dịch trừng mắt nhìn Thang Lâm một cái, anh lại cúi thấp đầu xuống, hai mắt không chớp nhìn vào tai Thang Lâm, hai tay tìm cách đeo bông tai vào.

Lại qua một lúc, Tống Dịch cuối cùng cũng đeo được bông tai cho Thang Lâm.

Thang Lâm cười nhìn anh, lại nói một câu, “Thật là ngốc”.

Tống Dịch dùng tay nâng cằm cô lên, nhìn cô.

“Có gì hay mà nhìn?” Thang Lâm nhướn mày.

“Bây giờ em đeo bông tai không phải là cho anh xem, là cho ai xem?” Tống Dịch nói câu này với vẻ nho nhã.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com