Về đến nhà, chúng tôi không ai nói với ai một lời. Cả căn nhà tĩnh lặng đến lạ.
Tôi bật đèn, ánh sáng vàng ấm áp tràn ngập căn phòng, chiếu lên người Lục Châu Ngang, như phủ lên anh một tầng hào quang mờ nhẹ.
Anh cúi đầu, hai tay đan vào nhau, im lặng không nói. Tôi bất chợt nhớ đến bốn năm trước, hôm anh cầu hôn tôi, dường như cũng ngồi đối diện tôi như thế này.
Nhìn tôi rất chăm chú, dịu dàng gọi: “Thương Thiều.”
“Em có nguyện ý lấy anh không?” Khoảnh khắc đó, đầu óc tôi trống rỗng.
Mãi cho đến khi anh bật cười, tôi mới như được kéo trở về hiện thực, không chút do dự mà gật đầu đồng ý.
Tôi luôn xem ngày hôm đó là ngày hạnh phúc nhất đời mình. Nhưng Trần Tử Nguyệt…đã đ.â.m thủng giấc mộng ấy.
Giờ phút này, tôi nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ hỏi:
“Lục Châu Ngang, anh còn nhớ những lời anh nói khi cầu hôn em không?”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, theo bản năng siết chặt hai bàn tay.
“Anh nói, hai người ở bên nhau thì phải vĩnh viễn không phản bội, vĩnh viễn không rời xa.”
Tôi dừng lại một chút, giọng khàn khàn cất lên lần nữa:
“Nhưng, anh đã ngoại tình rồi.”
Tôi tận mắt chứng kiến. Anh vội vàng giải thích:
“Thiều Thiều, lúc đó đầu óc anh rối quá… anh thật sự không thích Trần Tử Nguyệt đâu—”
Tôi cắt ngang lời anh.
Trà Đá Dịch Quán
“Nhưng anh không cam lòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Anh không cam lòng với mối tình dang dở thuở niên thiếu, không cam lòng vì tình yêu tuổi trẻ kết thúc trong vô vọng.”
“Cho nên, anh chưa bao giờ quên được cô ấy.”
Dù cho những năm tháng qua người bên cạnh anh là tôi, dù người giúp anh vực dậy từ con số không là tôi.
Dù Lục Châu Ngang từng không ngừng nói yêu tôi, từng làm biết bao chuyện chấn động vì tôi.
Trước kia, tôi từng vì điều đó mà vui sướng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Lục Châu Ngang xưa nay làm việc luôn kín đáo, chỉ có duy nhất chuyện thể hiện tình yêu với tôi là khoa trương đến thế.
Tại sao?
Vì thật lòng yêu tôi ư? Hay là mượn tôi để ra oai, để thách thức Trần Tử Nguyệt – người ở tận đầu bên kia trái đất?
Tôi nghĩ, có lẽ là vế sau.
Lục Châu Ngang chưa từng yêu tôi, nhưng lại hết lần này đến lần khác lợi dụng tôi.
Ngay từ đầu, là tôi đã yêu sai người.
Nghĩ đến đây, lòng tôi như bị lửa thiêu, như bị da.o cứa,
m.áu chảy đầm đìa.
Đau đến mức không còn thiết sống.
Lục Châu Ngang im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng rằng anh sẽ không nói thêm gì nữa.
Rồi anh bỗng mở lời:
“Thiều Thiều, anh thật sự, thật sự sẽ không tìm cô ấy nữa. Em… có thể cho anh một cơ hội không?”
“Em đã cho anh rồi.”
Tôi lau đi giọt nước nơi khóe mắt, giọng rất nhẹ, rất nhẹ:
“Là vào cái ngày… anh nói anh yêu Trần Tử Nguyệt.”