Em Biết Không, Mùa Đông Khắc Nghiệt Đã Qua

Chương 13: Cô nghĩ cô là ai?



Tin tức về việc tôi và Lục Châu Ngang ly hôn nhanh chóng lan rộng.

Cuộc phân chia tài sản thu hút sự chú ý của mọi người.

Tôi nhận 70, anh ấy 30.

Mọi người đều nói Lục Châu Ngang là người có nghĩa khí.

Và điều tôi không ngờ tới là, Triệu Tử Nguyệt lại chủ động hẹn gặp tôi.

Trong quán cà phê, cô ta nhìn tôi với ánh mắt đầy tức giận, mở miệng là chất vấn: "Thương Thiều, cô không thấy mình tham lam quá sao?"

Tôi nâng một chân mày nhìn cô ta.

"Công ty Châu Ngang sắp lên sàn chứng khoán rồi, cô ly hôn chiếm hết tài sản của anh ta như vậy, anh ấy làm sao đủ tiềm lực để lên sàn được? Cô không phải là đang hại anh ấy sao?"

Tôi nhấp một ngụm cà phê, giọng nói lạnh nhạt: "Đúng vậy, tôi đang hại anh ta."

Tôi biết hiện giờ là thời điểm quan trọng với anh ta.

Cũng biết số tài sản anh ta chia cho tôi có thể làm hỏng mọi kế hoạch của anh ta.

Nhưng làm sao chứ?

Tôi cười nhẹ một tiếng: "Một người phản bội và tổn thương tôi, kết cục của anh ta không nên tốt đẹp."

Đây là điều tôi đáng được nhận.

Tôi thừa nhận mình yêu nhầm người, hậu quả tôi tự gánh chịu.

Lục Châu Ngang ngoại tình trong cuộc hôn nhân, hậu quả anh ta cũng phải gánh chịu.

Chỉ có vậy mới công bằng.

Triệu Tử Nguyệt như thể lần đầu nhìn thấy tôi, mắt mở lớn: "Thương Thiều, cô thật độc ác."

"Thế gian này ai cũng có thể phán xét tôi, nhưng cô, Triệu Tử Nguyệt, không xứng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi quan sát cô ta, người tự cho mình là vợ của Lục Châu Ngang, nụ cười dần biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt lạnh lùng: "Cô chỉ là một kẻ thứ ba cố chen vào hôn nhân của người khác."

Triệu Tử Nguyệt nghe xong, không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn cười đắc ý: "Thương Thiều, cô và Lục Châu Ngang kết hôn bao nhiêu năm rồi, mà cô vẫn không giữ được trái tim anh ta, chẳng phải cô quá vô dụng sao, sao cô có thể trách tôi?"

Chưa dứt lời, tôi vung tay tát vào mặt cô ta.

"CHÁT."

Tiếng tát vang dội.

Triệu Tử Nguyệt bị tôi đánh đến ngơ ngác.

"Thương Thiều, cô..."

Tôi nắm cằm của người đàn bà đối diện, lạnh lùng nhìn vào mắt cô ta:

"Triệu Tử Nguyệt, tôi không trách cô."

Trà Đá Dịch Quán

"Nhưng cô cũng đừng mong có thể ở bên Lục Châu Ngang."

Tôi, Thương Thiều, chưa bao giờ là người dễ bị bắt nạt.

Tôi chưa bao giờ là người dễ bị khiêu khích.

Nếu không, làm sao tôi có thể theo Lục Châu Ngang từ thương trường đầy sóng gió, từng bước để có ngày hôm nay.

Tôi kiềm chế cơn tức, lặng lẽ làm hậu phương cho Lục Châu Ngang, không phải vì tôi yếu đuối, dễ bị bắt nạt, mà là vì tôi yêu Lục Châu Ngang.

Triệu Tử Nguyệt muốn dùng Lục Châu Ngang để làm tôi tổn thương, hy vọng tôi sẽ đau lòng, thất vọng mà bỏ đi, từ đó suy sụp, cô ta sẽ dễ dàng chiếm lấy vị trí bà chủ nhà họ Lục

Nhưng tiếc thay,

Cô ta luôn hiểu lầm tôi.

Tôi, Thương Thiều, không phải là kiểu phụ nữ yếu đuối, dễ bị tình yêu đánh bại.

Những tổn thương mà Triệu Tử Nguyệt đem đến cho tôi, tôi đành phải trả lại cho cô ta gấp trăm gấp ngàn lần.

Đây cũng chính là kết cục tôi đã định cho cô ta.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com