Nghiêm Đường đóng gói Ngải Bảo lên xe: “Giảm béo nghĩa là Ngải Bảo phải ăn ít đồ ăn vặt, ví dụ như cơm cháy, kẹo mè, cánh gà ngâm ớt, và một số đồ uống như nước trái cây, trà sữa, hơn nữa phải vận động nhiều hơn, như tản bộ hay chạy chậm.”
Ngải Bảo nghe vậy thì hoảng sợ.
Mái tóc xoăn trên đỉnh đầu vểnh lên.
“Nghĩa là Ngải Bảo không thể ăn kẹo mè, bánh kem chocolate, cơm cháy, chân gà ngâm ớt, không thể uống trà sữa trân châu đen và trà sữa bánh trôi nữa ạ?” Ngải Bảo bĩu môi, lay cánh tay Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường cột chắc Bảo Bảo heo vào ghế phó lái.
“Ai dám không cho em ăn.” Nghiêm Đường véo má mềm mại của Ngải Bảo, bất đắc dĩ trả lời, “Là ăn ít! Chúng ta từ từ giảm bớt số lượng… ví như hôm nay em chỉ có thể ăn ba miếng rưỡi kẹo mè thay vì bốn miếng.”
Nhưng Ngải Bảo vẫn rất buồn.
Em tủi thân nhìn Nghiêm Đường: “Ngày mai thì sao ạ? Ngày mai Ngải Bảo chỉ có thể ăn ba miếng ạ?”
Ngải Bảo giơ ba ngón tay mũm mĩm.
Ngải Bảo bất lực nhìn Ngải Bảo.
Hiện tại Ngải Bảo thông minh lắm, biết Nghiêm Đường không chịu được cảnh Ngải Bảo mở to mắt, tủi thân muốn khóc của mình, mỗi lần làm nũng đều thích bày ra dáng vẻ này.
“… Vẫn là ba miếng rưỡi…” Nghiêm Đường đành đầu hàng, “Chúng ta giảm từ từ, giảm từ từ.”
Ngải Bảo chép miệng, hơi không hiểu: “Ngải Bảo có thể không giảm béo không ạ? Tại sao heo phải giảm béo nha? Trước kia chẳng phải Nghiêm Nghiêm bảo người ta thích heo mập hơn heo gầy mà?”
Nghiêm Đường im lặng.
Trước kia anh nói vậy vì sợ Ngải Bảo thấy mình béo nên không muốn ăn nhiều cơm…
Không ngờ lời này biến thành lý do cho Ngải Bảo vui vẻ ăn đồ ăn vặt.
Nghiêm Đường vừa đánh lái vừa nói với Ngải Bảo: “Bảo Bảo, em có biết tại sao heo mập được hoan nghênh không?”
Ngải Bảo lắc đầu: “Ngải Bảo không biết ạ.”
Em chớp mắt, quay đầu nhìn Nghiêm Đường: “Vì sao ạ?”
Nghiêm Đường hơi cúi đầu, ngắm gương mặt tròn trịa của em.
Béo vẫn có chỗ hay, ít nhất làn da Ngải Bảo trông càng trắng trẻo mịn màng.
Nghiêm Đường thơm lên má Ngải Bảo, sau đó lạnh lùng trả lời: “Bởi vì mỗi dịp Tết đến, con người thích nướng thịt heo mập, càng mập càng có nhiều mỡ.”
Nét tò mò trên mặt Ngải Bảo biến mất sạch sẽ, biểu cảm trở nên nghiêm túc.
Em nhích mông quay lại chỗ ngồi của mình, bình tĩnh nhìn Nghiêm Đường.
“Nhất định phải chọn heo mập để nướng ạ?” Em hỏi.
Nghiêm Đường trả lời bằng vẻ đau đớn kịch liệt: “Đúng vậy, càng mập càng tốt.”
Ngải Bảo bĩu môi.
Em nghển cổ, cố ý làm nọng trên cằm biến mất: “Thế đúng là không được rồi!”
Vì muốn Ngải Bảo hiểu rõ tính nghiêm trọng của béo, Nghiêm Đường hỏi tiếp: “Bảo Bảo, lần trước chúng ta ăn heo sữa nướng ngon không?”
Ngải Bảo hào hứng vẫy tay mũm mĩm: “Ăn ngon ạ!”
Bây giờ em vẫn nhớ sự giòn xốp của heo sữa nướng.
Nhưng Nghiêm Đường nói quá nhiều dầu mỡ nên tạm thời không thích hợp cho Ngải Bảo ăn.
Nghiêm Đường kể cho Ngải Bảo nghe sự thật tàn khốc: “Đó là heo mập trong đàn heo đó.”
Ngải Bảo nghe vậy, nụ cười cứng đờ.
Em đã quên trước đó chính Nghiêm Đường nói Bảo Bảo heo sẽ không bị ăn.
Nghiêm Đường không muốn trêu Ngải Bảo quá, nên an ủi: “Không sao, Bảo Bảo. Còn bảy tháng nữa mới đến mùa đông giết heo, chúng ta cố gắng, nhất định không thành vấn đề.”
Ngải Bảo giơ tay, đếm bảy tháng.
Xem ra còn đủ thời gian.
“Vậy thì Ngải Bảo phải trở thành heo gầy nhanh một chút!” Ngải Bảo nói, “Phải thật gầy thật gầy mới được!”
Nghiêm Đường nghiêm túc bảo đảm với em: “Em yên tâm, Bảo Bảo, anh nghiên cứu kỹ về heo lắm, chỉ cần em nghiêm túc giảm béo, Bảo Bảo heo nhất định đạt yêu cầu về độ gầy.”
Ngải Bảo nghe vậy, ăng ten nhạy bén của Bảo Bảo heo khởi động, em chợt cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng suy nghĩ mãi, em vẫn không nghĩ ra vấn đề ở đâu.
Vì vậy Ngải Bảo chỉ đành gia nhập “Kế hoạch giảm béo cho heo” của Nghiêm Đường.