Nghiêm Đường về đến nhà, cố gắng kiểm soát bản thân không nghĩ đến chuyện của Nghiêm Đống.
Anh không muốn mang cảm xúc tiêu cực đến cho Ngải Bảo.
Dù thế nào đi nữa, đối mặt với Ngải Bảo luôn vui vẻ, Nghiêm Đường cũng muốn vui vẻ, chứ không muốn phá hỏng tâm trạng của em.
Trong thời gian ở cùng Ngải Bảo, đúng là Nghiêm Đường không có thời gian rảnh để suy nghĩ những chuyện linh tinh.
Anh vừa đến huyền quan, Ngải Bảo cùng với đôi dép lê heo con màu hồng mềm mại đã lạch bạch chạy tới.
Em ôm lấy một cánh tay của Nghiêm Đường, cái miệng nhỏ hé ra khép lại nói không ngừng, Nghiêm Đường thật sự không có tâm tư nào để suy nghĩ chuyện khác.
Anh nghe tiếng líu ríu của Ngải Bảo bên cạnh.
Ngải Bảo bám Nghiêm Đường rất chặt, một khi hai người họ ngồi sát vào nhau, xung quanh không có người nào khác, Ngải Bảo cứ phải chui vào lòng Nghiêm Đường mới chịu.
Giống như chú heo mập mạp quyến luyến cái ổ ấm áp của mình vậy.
Mỗi lần Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo, anh đều cảm thấy tâm trạng mình tươi sáng hơn nhiều.
Ít nhất trong lòng không còn cảm giác lạnh giá như thể đang ở nơi cùng cực.
Tuy nhiên, khi Nghiêm Đường và Ngải Bảo lên giường chuẩn bị đi ngủ, Ngải Bảo chép miệng, không còn quấn lấy Nghiêm Đường nói chuyện nữa, trong bóng tối tĩnh lặng, Nghiêm Đường lại không khống chế được mà suy nghĩ miên man.
Anh lại nghĩ đến Nghiêm Đống.
Nói ra có hơi máu lạnh nhưng trên thực tế, Nghiêm Đường không hề cảm thấy thương hại khi Nghiêm Đống mắc bệnh HIV.
Trước đây anh đã từng nhắc nhở Nghiêm Đống, không sớm thì muộn ông sẽ tự hủy hoại mình.
Lúc đó Nghiêm Đống say khướt, chẳng thèm để ý đến anh, loạng choạng đi ra khỏi nhà, không biết lại đi làm chó cho ai.
Điều thực sự khiến Nghiêm Đường khó có thể buông bỏ có lẽ vẫn là sự hận thù xen lẫn tình yêu và sự thất vọng không thể xóa nhòa của anh đối với Nghiêm Đống.
Khi Nghiêm Đường mở mắt, anh hồi tưởng đủ loại chuyện trong quá khứ, anh cảm thấy nội tâm không còn gợn sóng nữa, cảm thấy mình có thể chấp nhận kết cục bây giờ của Nghiêm Đống.
Nhưng khi nhắm mắt lại, trước mắt anh bắt đầu không ngừng hiện lên thời thơ ấu, Nghiêm Đống dẫn anh cùng đi thám hiểm rừng cây, cùng anh gấp máy bay giấy…
Nghiêm Đống cười vui vẻ, ông cùng Nghiêm Đường thả một con diều.
Không may, dây diều bị đứt, con diều bay đi rất xa.
Đó là màu sắc thời thơ ấu của anh.
Nghiêm Đống dắt Nghiêm Đường nhỏ bé, họ đứng trên bãi cỏ, nhìn con diều bay đằng xa.
Nghiêm Đường nhận ra anh vẫn không thể bình thản chấp nhận chuyện Nghiêm Đống có thể sẽ rời xa anh.
Mặc dù anh hận ông.
Nhưng anh cũng thương ông.
Nghiêm Đường mở mắt, nhìn căn phòng ngủ tối đen.
Anh không ngủ được.
Trong mắt Nghiêm Đường là ký ức và niềm yêu hận vỡ nát đầy đất, hòa trộn thành một mớ hỗn độn.
Cỏ dại mọc um tùm trong đáy mắt anh.
Nghiêm Đường nằm trên giường, vì sợ Ngải Bảo ham lạnh khiến mình bị cảm nên nhiệt độ điều hòa trong phòng ngủ không thấp, chỉ để 26 độ, nhưng Nghiêm Đường vẫn cảm thấy lạnh.
“Nghiêm Nghiêm…”
Ngải Bảo đột nhiên chui ra khỏi lòng Nghiêm Đường.
Một tay em dụi mắt, một tay mò mẫm Nghiêm Nghiêm của mình trong căn phòng ngủ tối đen.
Nghiêm Đường cúi đầu nhìn Ngải Bảo, tay anh giơ ra bắt lấy bàn tay mũm mĩm đang múa may khắp nơi của Ngải Bảo.
“Sao thế, Bảo Bảo?” Nghiêm Đường hỏi, “Sao em không ngủ?”
Chất lượng giấc ngủ của Ngải Bảo trước nay luôn rất tốt, sau khi lên giường, thường chỉ cần gối vào lòng Nghiêm Đường tìm được vị trí thoải mái là có thể nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Hai người họ đối mặt nhau nằm trong chăn, khuôn mặt trắng trẻo của Ngải Bảo đối diện với khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của Nghiêm Đường.
Lá cây ngả bóng lốm đốm trên tường, chúng khẽ lay động.
Lúc Nghiêm Đường và Ngải Bảo không nói chuyện, họ có thể nghe thấy tiếng điều hòa thổi hơi lạnh phát ra tiếng u u trong phòng cùng với tiếng ve kêu bên ngoài, cộng thêm tiếng thở của mình và của đối phương, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ng.ực nhau.
“Em muốn biết tâm sự của Nghiêm Nghiêm.” Qua một lúc lâu, Ngải Bảo nói.
“Nghiêm Nghiêm có tâm sự.” Em nói rất chắc chắn.
Giống như em biết chắc miếng kẹo mè này có ngọt hay không.
Nụ cười hờ hững trên mặt Nghiêm Đường thoáng tắt.
Anh nhìn Ngải Bảo, không biết phải làm sao.
Nghiêm Đường không cho rằng chuyện của Nghiêm Đống thích hợp để nói với Ngải Bảo.