Chiếc hộp đựng đồ trang điểm phát ra tiếng “cạch” khi đóng lại.
Cô ấy đứng thẳng dậy, nét mặt căng thẳng, xoay người rời đi.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt lạnh lùng nhưng sắc sảo—một mỹ nhân thực thụ.
Có lẽ vì câu nói vừa rồi của Diệp Thần Phong mà cô ấy tỏ ra lạnh lùng, mang theo chút khó chịu như bị xúc phạm.
Diệp Thần Phong nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng cô ấy, khẽ bật cười, dường như đã quen với điều này.
Khi cô chuyên viên trang điểm lướt qua tôi, giọng cô ấy lạnh nhạt vang lên:
“Tránh đường.”
Khang Kỳ vội lên tiếng:
“Cô Bạch, đây là phu nhân của Chủ tịch Diệp.”
Cô Bạch ngẩng đầu, liếc tôi một cái rồi thản nhiên nói:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Ồ, vậy xin lỗi nhé.”
Sau đó, cô ấy nghiêng người, bước đi dứt khoát.
Giọng Khang Kỳ mang theo chút áy náy:
“Xin chị đừng để bụng. Cô Bạch là chuyên viên trang điểm đạt giải quốc tế, tính cách lạnh nhạt, cô ấy đối với ai cũng như vậy cả.”
“Tạm thời mời đến hay là nhân viên công ty?” Tôi hỏi.
“Trước đây thỉnh thoảng mới đến, sau này Chủ tịch Diệp thấy cô ấy trang điểm rất ổn, các nghệ sĩ trong công ty cũng công nhận, nên đã chi lương cao để mời cô ấy về.”
Diệp Thần Phong bước lại gần, tay đút túi, nhìn thấy tôi thì nụ cười hiện rõ trên mặt.
“Sao em lại chịu đến đây?”
Tôi đưa cho anh chiếc vòng lục bảo:
“Sợ anh không quen, nên đặc biệt mang đến cho anh.”
“Vẫn là vợ anh chu đáo nhất.”
Anh nhận lấy, nhưng không đeo ngay.
Tôi liếc nhìn cổ tay anh, dưới ống tay áo hơi xắn lên, lộ ra một sợi dây đỏ, nút thắt đơn giản, trông như vừa được buộc tạm thời.
Anh bật cười, giải thích:
“Vừa nãy có nhân viên thấy anh cứ nghịch tay mãi, sợ anh làm phiền nên tạm buộc cho anh một sợi dây. Thật ra cũng hiệu quả phết.”
Vừa nói, anh vừa tiện tay nhét chiếc vòng lục bảo vào túi quần.
“Anh thấy cái này trông cũng đẹp đấy chứ, thỉnh thoảng đổi sang đeo cái khác cũng hay.”
Tôi cúi mắt xuống.
Cái người thấy anh nghịch tay quá nhiều.
Chắc là cô chuyên viên trang điểm đó rồi.
04
Diệp Thần Phong còn một buổi phỏng vấn nữa, tôi đợi anh trong văn phòng.
Đang nhắm mắt ngồi trên sofa, tập trung suy nghĩ thì cánh cửa bất ngờ bị đẩy mạnh mở ra.
Cô Bạch xách theo một chiếc túi quen thuộc của một thương hiệu nổi tiếng bước vào.
Cô ấy nhìn tôi một cái, lạnh nhạt nói:
“Xin lỗi, tôi tưởng không có ai.”
Dù miệng nói xin lỗi nhưng trên mặt cô ta chẳng có chút biểu cảm nào gọi là áy náy, ngược lại còn mang theo vẻ khó chịu, như thể người bị làm phiền là cô ta chứ không phải tôi.
“Tưởng không có ai… là có thể không cần gõ cửa mà cứ thế bước vào văn phòng của Chủ tịch à?”
Tôi nghiêng đầu, hỏi lại.
Cô ấy nhíu nhẹ đôi mày thanh tú, mím môi một chút, trong mắt hiện rõ vẻ khinh khỉnh khó che giấu.
“Đồ của Chủ tịch Diệp để quên ở văn phòng tôi, tôi mang trả thôi, không có ý gì khác, phu nhân đừng nghĩ nhiều.”
Nói xong, cô ta đặt chiếc túi xuống bàn với thái độ hờ hững.
Chiếc bàn thấp nên cô ấy không cúi xuống, chỉ tiện tay thả cái túi, phát ra một tiếng “bộp” không nặng không nhẹ.
Sau đó, liếc tôi một cái, gương mặt vẫn lạnh tanh rồi quay người rời đi.