Đường Đầy Chông Gai

Chương 16



Quả nhiên, đến Tết, rượu trong nhà đã không còn giọt nào. 

 

May mà từ sau chuyện hồi học cấp ba, tôi và mẹ đã giữ toàn bộ tiền bên mình. 

 

Thẻ ngân hàng cũng luôn mang theo người, những thứ khác thì không mất gì cả. 

 

Trước khi nhập học, cảnh sát tìm đến nhà. 

 

Triệu Đại Phong c.h.ế.t rồi. 

 

Ông ta say rượu ngất xỉu trên đường đi tìm bồ, rồi cứ thế ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại. 

 

Đáng tiếc là, không ai cứu ông ta. 

 

Đến khi được phát hiện, tuyết đã phủ kín cả người. 

 

Mẹ nghe xong, sững người rất lâu. 

 

Mãi đến khi cảnh sát rời đi được một lúc, mẹ mới quay sang nhìn tôi. 

 

Tôi cũng nhìn lại bà. 

 

Cuối cùng, chúng tôi lặng lẽ đi luộc bánh chẻo để ăn Tết. 

 

“Đoàng—” 

 

Pháo hoa nổ tung trên bầu trời. 

 

Một năm mới, đã đến.

 

32 

 

Sau khi trở lại trường, mọi thứ lại dần trở nên bình lặng. 

 

Ngoài việc học, trong đầu tôi chỉ còn lại chuyện kiếm tiền. 

 

Bày sạp bán hàng, làm gia sư, đăng tải một số kiến thức trọng điểm cấp ba lên mạng. 

 

Trong thời gian đó, mua sắm trực tuyến ngày càng phổ biến, đăng ký tài khoản cũng rất đơn giản, thế là tôi liền lập một tài khoản, bắt đầu làm cộng tác viên mua hộ hàng cùng với một chị khóa trên mà tôi quen biết. 

 

Dù gì chị ấy đang du học, cũng muốn kiếm thêm chút thu nhập ngoài. 

 

Ban đầu tôi không nghĩ mình có thể làm được gì lớn lao. 

 

Không ngờ, năm 2009 lại đúng vào thời kỳ đỉnh cao phát triển của các nền tảng trực tuyến. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Dựa vào uy tín và chất lượng sản phẩm tốt, số lượng đơn hàng ngày càng tăng, tăng đến mức tôi buộc phải thuê một kho chứa hàng, còn thuê cả cộng tác viên đến phụ giúp… 

 

Những ngày ấy, vừa mở mắt ra là bắt đầu đóng gói giao hàng, đến cuối ngày thì hai bàn tay dán băng keo đến đau rát. 

 

Tốc độ gõ phím cũng nhanh đến mức như bay. 

 

Vào thời điểm đỉnh cao nhất, chỉ trong một tháng tôi đã kiếm được một con số mà trước đây ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới. 

 

Thế là vào năm ba đại học, tôi dứt khoát thành lập một studio riêng, đăng ký nhiều tài khoản, thuê người, bắt đầu chuyên tâm phát triển kinh doanh trên nền tảng Taobao trực tuyến. 

 

Lúc ấy là năm 2009, nền tảng đang phát triển với tốc độ chóng mặt. 

 

Tôi mỗi ngày đều nghiên cứu danh mục sản phẩm, còn lập cả tài khoản Weibo để dẫn lưu, đồng thời tích cực vận hành kênh.

 

Tóm lại, cái gì đang hot thì tôi bán cái đó. 

 

Studio nhanh chóng từ 3 người phát triển thành hơn 30 người, thậm chí vẫn còn tiếp tục tăng lên. 

 

Tôi cũng đã đón mẹ từ làng lên ở cùng. 

 

Mẹ nhìn ngôi nhà sáng sủa sạch sẽ, có chút lo lắng, luôn sợ tôi bị lừa. 

 

Sau khi nhìn thấy công việc của tôi, bà mới yên tâm, nhưng lại không chịu ngồi yên, lúc thì đóng gói hàng ở kho, lúc thì dọn dẹp trong công ty. 

 

Nhưng tôi cảm thấy mẹ đã chịu đủ khổ rồi, giờ là lúc được hưởng phúc. 

 

Vì vậy, tôi đăng ký cho mẹ học ở trường đại học dành cho người lớn tuổi, để bà học những thứ mình hứng thú. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Cuối cùng, bà chọn học tiếng Pháp. 

 

Vì mẹ thấy những người biết ngoại ngữ rất giỏi, hơn nữa, nước Pháp nghe nói rất lãng mạn. 

 

Như một giấc mơ. 

 

Tôi gãi đầu. 

 

Vì trước đó khi bàn chuyện với đối tác mua hộ, tôi đã từng đến đó, ừm… hơi hôi hôi. 

 

Nhưng tôi không sửa lại suy nghĩ của mẹ. 

 

Có mộng mơ cũng rất tốt mà…

 

Ngay lúc tôi tưởng rằng cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, mẹ lại trở về trong trạng thái hồn bay phách lạc. 

 

Sau này tôi mới biết, thì ra là “ông bà ngoại” – những người đã bán mẹ đi – đã tìm đến bà. 

 

Họ đòi mẹ đưa tiền, còn nói nếu không nhờ họ thì mẹ sao có thể sống tốt ở thành phố như bây giờ. 

 

Thậm chí họ còn quan sát tôi, đòi tôi giao công ty cho “cậu út”. 

 

Lúc đó tôi mới hiểu, vì sao mẹ không trốn đi. 

 

Bởi vì mẹ vốn dĩ không có một mái nhà thực sự… 

 

Nhìn họ làm loạn trước cửa công ty tôi, tôi lập tức gọi cảnh sát. 

 

Cuối cùng, họ chỉ có thể rút lui trong ê chề. 

 

Còn mẹ thì chỉ ngây người nhìn theo bóng lưng của họ. 

 

Tôi không biết bà đang nghĩ gì. 

 

Chỉ có thể nắm lấy vai mẹ, truyền cho bà sức mạnh. 

 

“Không sao đâu, con vẫn còn ở đây.” 

 

Mẹ chớp mắt, mỉm cười gật đầu với tôi. 

 

Nhưng tôi biết, những người đó chính là những con ruồi dai dẳng, vì vậy tôi dứt khoát chuyển công ty đi nơi khác.

 

Phải nói rằng, có tiền thật là tốt. 

 

Có thể đứng ra gánh vác tất cả cho bất kỳ ai mà mình quan tâm. 

 

Nhưng khi tuổi tác ngày càng lớn, mẹ cũng bắt đầu lo lắng cho tương lai của tôi. 

 

Lúc ấy, có một đối tác hợp tác làm ăn tỏ tình với tôi, thậm chí còn tìm đến mẹ để nhờ giúp đỡ. 

 

Anh ta nhỏ hơn tôi hai tuổi, ánh mắt nhìn tôi luôn rực cháy, hợp tác cũng rất vui vẻ. 

 

Nhưng tôi vẫn từ chối. 

 

Có lẽ là vì Triệu Đại Phong, cũng có thể là vì tôi không còn kỳ vọng gì vào hôn nhân nữa. 

 

Mẹ tuy hơi thất vọng, nhưng cũng không khuyên tôi điều gì. 

 

Nhìn dáng vẻ của bà, tôi suy nghĩ một hồi, dứt khoát dùng toàn bộ tiền tiết kiệm để mua đứt mấy căn nhà và mặt bằng thương mại ở trung tâm thành phố. 

 

Sau đó, tôi bán luôn công ty, rồi đưa mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới. 

 

Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. 

 

Nhưng hiện tại, tôi đã có đủ dũng khí và nền tảng. 

 

Tương lai, chắc cũng sẽ không quá tệ. 

 

Chỉ mong quãng đời còn lại, có thể mãi mãi ở bên mẹ, xoa dịu tất cả những nỗi đau của bà. 

 

Rồi sống bình an, vui vẻ. 

 

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com