Bạc Cảnh Xuyên khẽ nhướn mày: "Đến lúc đó tôi để Du Tùng tới đón em."
"......Được."
Thẩm Phồn Tinh đã đồng ý nhưng Bạc Cảnh Xuyên vẫn nắm tay cô không chịu buông ra.
Thẩm Phồn Tinh rốt cuộc nhịn không được cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, trên tay cô có dính keo sao?
Khiến hắn khó buông ra như vậy.
"À......cảm giác giống như lần sau sẽ không dễ dàng được nắm như vậy nữa."
Bạc Cảnh Xuyên còn nói cho cô đáp án.
Anh là học thuật đọc tâm sao?
Cô có nói cái gì sao?
Là một cấp trên nho nhỏ, Thẩm Phồn Tinh từ trước đến nay luôn thích người thông minh, có thể làm nhân viên, trợ thủ cho cô thì đó là chuyện cầu còn không được.
Chính là từ khi biết trên thế giới này có người gọi là Bạc Cảnh Xuyên, có quá nhiều khoảnh khắc cô tự lật đổ nhận thức của chính mình.
Con người quá thông minh đôi khi cũng không phải là chuyện tốt.
Cô mạnh mẽ rút tay trở về, trên gương mặt giãy giụa có vài phần ửng đỏ.