Đừng Hòng Giành Chồng Của Tôi
15
Tôi đang ôm bó hoa đứng trước cửa nhà thì cánh cửa sát bên bất ngờ mở ra từ bên trong.
Tôi khựng lại, theo phản xạ quay đầu nhìn.
Vai rộng eo thon, vóc dáng hình tam giác ngược quen thuộc.
Tần Dịch đang đứng cách tôi khoảng một mét, ánh mắt dừng lại trên người tôi.
Không biết anh đứng ngoài trời bao lâu rồi, trên người phảng phất hơi lạnh, buốt đến tận da.
Dù ở khoảng cách này, tôi vẫn cảm nhận rõ ràng.
Bất chợt, tôi nhớ đến việc ban công nhà anh đối diện thẳng ra mặt đường.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy rõ hết những gì xảy ra bên dưới.
Tôi đoán… anh đã nhìn thấy trọn vẹn cảnh tượng “tình ý dạt dào” khi tôi được đưa về và tặng hoa lúc nãy.
Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác trả đũa thầm lặng.
Thấy chưa? Không có anh, tôi vẫn có thể có người tốt hơn.
Tôi hơi ngẩng đầu, liếc anh bằng ánh mắt nghiêng nghiêng.
Đã một tháng rồi không gặp.
Quan sát kỹ mới phát hiện, người lúc nào cũng chỉn chu như anh, nay cằm đã lún phún một lớp râu xanh thẫm.
Hình như anh gầy đi rồi, hốc mắt vốn đã sâu nay lại càng lõm hơn.
Nhưng điều khiến tôi tức nhất là,
Dáng vẻ tiều tụy đó của anh không hề xấu chút nào.
Ngược lại, còn mang theo một vẻ cô độc kiêu ngạo, trầm lạnh đến mức giống như… một góa phụ trẻ đẹp sống khép mình.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Anh không nói một lời, chỉ dùng đôi mắt phượng hẹp dài nhìn tôi chằm chằm.
Trong đôi đồng tử sâu thẳm ấy, lướt qua một tia oán trách, cứ như thể tôi chính là kẻ phụ tình, tàn nhẫn vứt bỏ anh vậy.
…
Đồ thần kinh.
Tôi chẳng buồn quan tâm, thu lại ánh nhìn, mở cửa bước vào nhà.
Chuẩn bị đóng cửa lại thì… Không đóng được.
Tay anh đặt lên cánh cửa, mu bàn tay bị kẹt vào, hằn lên vết đỏ sâu hoắm, nhưng anh vẫn không chịu buông.
“Dư Điềm…
Nói với anh một câu thôi, được không?”
16
Anh vẫn đứng nguyên bên ngoài cửa, ngoan ngoãn như một đứa trẻ bị bỏ rơi, không hề bước vào.
Tôi không muốn trái tim vừa mới bình lặng lại bị anh khuấy đảo thêm một lần nữa, nên không đáp lời.
Im lặng thật lâu, người đàn ông ấy lại mở miệng:
“Em không muốn nói chuyện với anh, cũng không muốn gặp anh…
Người đàn ông vừa đưa em về… là người em thích sao?”
Giọng anh khàn khàn, như đang đè nén rất nhiều cảm xúc trong lòng, trầm và nặng, nghe mà nghẹn.
Tôi khẽ nâng hàng mi cụp xuống, thản nhiên nói:
“Phải thì sao, không phải thì sao, liên quan gì đến anh?
Dù gì anh cũng si tình đến thế, cứ tiếp tục giữ thân vì cô thanh mai trúc mã của mình là được, chuyện của tôi… không phiền anh quan tâm.”
“Anh không hề giữ thân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tần Dịch trầm giọng phản bác, gân tay trên mu bàn tay đặt ở cửa nổi rõ hơn bao giờ hết.
“Ồ.”
Tôi nhếch môi, giọng lạnh tanh:
“Vậy tùy anh. Mời anh bỏ tay ra, tôi muốn đóng cửa.”
Tôi không còn hứng thú với bi kịch tình yêu giữa anh và vị hôn thê mất tích kia nữa.
“Anh không thích cô ấy. Cũng chưa từng vì cô ấy mà giữ thân.”
Tần Dịch thốt ra từng từ rõ ràng.
Không hiểu sao, trong câu nói ấy lại ẩn chứa một chút uất ức.
Nhưng... đã quá muộn rồi.
“Tần Dịch, mọi thứ đã qua rồi. Chính anh đã tự tay bóp c.h.ế.t khả năng giữa chúng ta.
Giờ nói gì nữa… còn có nghĩa lý gì không?”
“Anh xin lỗi…”
Tần Dịch buông tay ra, giọng nói dần trở nên yếu ớt, gần như tan vào không khí:
“Người đàn ông đó nhìn có vẻ rất tốt… chắc hợp với em…”
Tôi sững người. Không hiểu vì sao, cơn giận lại bốc lên không kiềm chế nổi.
Tôi bật cười khinh khích:
“Giày có vừa hay không, chỉ có chân mới biết.
Anh đâu phải tôi, sao có quyền nói hợp là hợp?
Nếu không thể cho tôi điều tôi muốn, thì đừng quấy rầy tôi nữa.
Tránh xa tôi ra, tôi không muốn gặp lại anh.”
Tôi tức giận đóng cửa lại, trong lòng chỉ muốn xóa sạch người đàn ông cứ khiến tôi rối loạn này ra khỏi cuộc sống.
“Dư Điềm, đừng nói như vậy… Xin em, là anh sai rồi…”
Tần Dịch luống cuống đến mức nói không tròn câu, giọng nghẹn lại vì đau lòng.
“Chỉ là… anh luôn cảm thấy mình… không xứng với em…”
Anh tựa trán lên cánh cửa, đôi mắt nhắm chặt, môi run rẩy như đang lột trần vết thương sâu nhất trong lòng.
“Dư Điềm… Anh không xứng với em.”
Cơn tự ti như thủy triều cuốn lấy anh, khiến anh khó thở.
Tần Dịch nuốt khan một cái, cố xoa dịu cổ họng khô rát đến đau đớn.
“Anh chỉ là một thợ sửa xe, mỗi ngày đều dính đầy dầu mỡ, không học hành gì nhiều…
Anh không chắc sau này có thể làm nên chuyện gì to tát.
Nhưng em thì khác… Em sạch sẽ, trẻ trung, xinh đẹp đến mức anh không dám nhìn thẳng.
Mỗi lần em đến gần, tim anh đều đập loạn không kiểm soát.
Hôm đó, khi em nói muốn anh làm bạn trai em…
Anh như bị hạnh phúc đánh cho choáng váng, vui đến không biết làm gì.”
“Nhưng anh cũng sợ…
Sợ mình sẽ làm lỡ dở em.
Sợ em đang chọn sai.
Sợ em sẽ hối hận…
Anh không chắc mình có thể cho em một cuộc sống tốt hơn…”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com