“Em vừa về đã cau có, giờ lại làm loạn lên thế này, rốt cuộc em muốn gì đây?
Mau xin lỗi Tiểu Sơ đi!”
Tôi bật cười vì tức giận, hỏi ngược lại:
“Anh bảo tôi xin lỗi?”
“Đúng!” Chu Hạ Xuyên dứt khoát, giọng điệu không cho phép phản kháng.
Giây tiếp theo, tôi giơ tay, tát mạnh một cái lên mặt anh ta!
Trong lúc Giang Lê Sơ hét toáng lên, tôi túm lấy tai Chu Hạ Xuyên, dùng hết sức kéo anh ta đến trước mặt Giang Lê Sơ, đẩy mạnh một cái.
“Xin lỗi đúng không?”
Trước khi hai người kịp phản ứng, tôi túm lấy cổ áo Giang Lê Sơ, kéo mạnh xuống, để lộ làn da trắng ngần.
“Trước khi xin lỗi, anh có phải nên giải thích với tôi một chút không?
Tại sao cô ta lại đến đây nấu cơm cho anh mà không mặc nội y?!”
Chu Hạ Xuyên vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, mặt lập tức tái nhợt.
05
“Không mặc? Không thể nào?”
Anh ta không tin nổi mà lại nhìn chằm chằm vào người Giang Lê Sơ một lần nữa.
Sau khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, thậm chí anh ta còn vô thức nuốt nước bọt.
Đến khi Chu Hạ Xuyên nhận ra mình vừa làm gì, anh ta lập tức ngẩng đầu nhìn tôi. Đối diện với vẻ mặt nửa cười nửa không của tôi, anh ta bối rối, vội vàng lắp bắp giải thích.
“Không phải đâu, bảo bối, em nghe anh giải thích, anh cũng không biết tại sao cô ấy không mặc đồ lót!
“Cô ấy chỉ là người nấu ăn, anh chỉ là người ăn cơm thôi!”