Đưa Con Trai Sang Châu Phi

Chương 3



 

Lúc đầu, thái độ hắn rất kiêu ngạo, muốn tranh giành con, nhà cửa, xe cộ, công ty.

Nhưng tôi đã lăn lộn nhiều năm trong thương trường, chỉ cần tôi không muốn, hắn đừng hòng động vào một xu. Tôi vung tay lên, quyên 500 vạn cho trường học.

Lúc đó sự nghiệp tôi mới khởi sắc, 500 vạn không ảnh hưởng đến hoạt động công ty, là toàn bộ vốn lưu động tôi có thể lấy ra.

Tôi tiếc con, nhưng tiền có thể kiếm lại, chỉ cần giữ được công ty là đáng giá.

Với những bằng chứng đó, cộng thêm sức mạnh của đồng tiền, việc khiến hắn mất việc chỉ là chuyện một sớm một chiều.

Vì tương lai và thể diện, hoặc có thể là biết mình không được chia nhiều tài sản, hắn ngoan ngoãn ký vào thỏa thuận ly hôn không tranh chấp.

Nếu không phải vì con, hắn chẳng giữ được gì.

Ngày ra khỏi tòa, hắn tàn nhẫn nói với tôi: “Hứa Tinh Tụng, cô luôn mạnh mẽ như vậy. Sự nghiệp, gia đình, cô đều muốn áp đảo tôi. Tôi là chồng cô, không phải kẻ thù, sao cô không thể cho tôi chút thể diện?

“Một người phụ nữ như cô sẽ không có hạnh phúc đâu.”

Lúc đó tôi mới biết hóa ra quá xuất sắc cũng trở thành lý do bị công kích. Rõ ràng hắn vô dụng, lại đổ lỗi cho tôi quá xuất sắc, thật nực cười!

Giờ nghĩ lại, chắc chắn hắn hối hận.

Nếu biết con trai và con gái kế của mình yêu nhau, người phản đối đầu tiên chính là hắn.

Có lẽ hắn cũng không ngờ, công ty nhỏ bé năm đó lại phát triển thành tập đoàn niêm yết hiện nay.

Nhiều năm qua, sự ghét bỏ Đường Tống của tôi không hề giảm sút, nhưng tôi chưa bao giờ ngăn cản họ gặp nhau.

Tôi muốn con trai mình được hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất trên đời, kể cả tình thương của cha.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giờ tôi hối hận, điều tôi không nên làm nhất là để họ gặp nhau.

Tôi nghĩ hắn dù không phải người chồng tốt, ít nhất cũng là người cha tốt, hóa ra tôi đã đánh giá quá cao hắn.

Có lẽ những năm gần đây, việc tôi làm tốt nhất là nghiêm khắc kiểm soát chi tiêu của Hứa Tu Cẩn.

Tôi tuyệt đối không cho nó cơ hội dùng tiền của tôi để nuôi chồng cũ và gia đình hắn.

Nhiều năm qua, tôi luôn chiều chuộng Hứa Tu Cẩn, muốn gì cho mua nấy. Nhưng mỗi món đồ quý giá đều phải qua kiểm duyệt nghiêm ngặt.

Bán tài sản lấy tiền mặt là điều hoàn toàn bất khả thi.

Về chuyện tiền bạc, tôi càng siết chặt hơn. Dù nó được tôi giao phó quản lý tài chính, nhưng mỗi khoản chi tiêu đều có giới hạn, tổng cộng cũng chỉ đủ nó tiêu xài cá nhân.

Đường Tống vốn là giáo sư đại học, lương tháng khá cao, không đến nỗi tham chút tiền đó.

Nhưng dễ giàu khó giữ, quen sống xa hoa rồi, làm sao chịu đựng cuộc sống tằn tiện, tính toán từng đồng từng cắc?

Vợ chồng nghèo khó còn trăm sự khó khăn, huống chi là đôi vợ chồng nửa đường gặp nhau như bọn họ.

Trước khi phát hiện con trai là kẻ lụy tình, nó vẫn luôn là niềm tự hào của tôi. Thành tích xuất sắc, tốt nghiệp trường danh tiếng, năng lực tuyệt vời, đúng là người chiến thắng cuộc đời!

Tôi cứ nghĩ chỉ cần vất vả thêm vài năm nữa là có thể về hưu, đi du lịch khắp thế giới, hưởng thụ cuộc sống. Nào ngờ, con trai nuôi lớn lại là đứa con bất hiếu, đúng lúc mấu chốt lại đ.â.m tôi một nhát sau lưng.

Hứa Tu Cẩn sẽ không bao giờ biết mình đã đánh mất điều gì.

Tôi vốn định tại bữa tiệc tối này giới thiệu nó với công chúng là người kế nhiệm tương lai của tập đoàn Hứa thị, nên đã mời rất nhiều phóng viên và đối tác đến tạo thế.

Giờ thì mọi thứ đều đổ bể. Tôi đã hình dung được báo chí sẽ miêu tả bữa tiệc này như thế nào:

Gièm pha giới nhà giàu, tương lai tập đoàn Hứa thị mịt mù.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com