Dòng Sông Mẹ

Chương 7



Lưu Quế Phân chỉ biết khóc, khóc đến khi mệt rồi lại quay sang đánh tôi và em gái, vừa đánh vừa mắng vì sao chúng tôi không phải là con trai. 

 

Hứa Lão Tứ là một gã đàn ông vô dụng, nóng nảy, hèn nhát nhưng lại hung hăng với người trong nhà — điển hình của loại người “trong nhà thì dữ, ra ngoài thì câm”. 

 

Theo như tin anh tôi gửi về, quả đúng như dự đoán, chỉ vài ngày sau khi đến công trường, bị đồng nghiệp kích động, Hứa Lão Tứ cũng hùa theo họ đi “rửa chân” (ẩn dụ đi massage, ăn chơi). 

 

Về sau lại bắt đầu chơi bài suốt đêm. 

 

Ban đầu là do người của chúng tôi “dẫn dụ”, để ông ta thắng được một ít tiền. 

 

Ông ta mừng rỡ, cười toe toét, rồi bắt đầu chơi lớn hơn từng ván. 

 

Sau đó, mấy người công nhân kia liên thủ lại lừa ông ta, chỉ trong vài ván bài đã thua sạch túi.

 

Bị người khác khích bác, Hứa Lão Tứ bắt đầu vay tiền đánh bạc. 

 

Chỉ trong một đêm, tính lại đống giấy nợ thì ông ta đã thiếu mấy vạn tệ, lúc này mới bắt đầu hoảng hốt, kiếm cớ nói muốn đi ngủ. 

 

Không còn tiền, cũng chẳng ai muốn nịnh nọt ông ta nữa. 

 

Một người cùng làng kéo ông ta dậy, cười nhạo: 

 

“Ông còn nằm đây ngủ, vợ ông đang ở nhà ngủ với thằng khác đấy.” 

 

Cả nhóm người phá lên cười ha hả. 

 

Hứa Lão Tứ tức đến mức nổi điên, định lao vào đánh kẻ kia. 

 

Nhưng hắn ta lại nói cả làng đều biết chuyện Lưu Quế Phân đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch chạy về nhà, bị đánh đến mức nhìn không ra hình người. 

 

“Đúng là đồ hèn! Vợ bị người ta làm nhục mà còn không dám mở miệng. Nếu là tao thì đã c.h.é.m c.h.ế.t chúng nó rồi.” 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Vốn đã uống rượu, lại thêm bị chọc giận, Hứa Lão Tứ trong cơn kích động liền vội vàng chạy về nhà. 

 

Tôi và anh trai đã sớm chờ sẵn ở đầu làng, nhìn thấy bộ mặt tối sầm của Hứa Lão Tứ quay về. 

 

Còn Lưu Quế Phân thì đã về nhà từ hôm kia. 

 

Dù bà ta cố ý chọn ban đêm để lén lút quay về, nhưng vẫn bị mấy bà thím trong làng bắt gặp. 

 

Chuyện như vậy vốn dĩ rất dễ bị đàm tiếu, huống chi bà ta đã có tuổi, lại chẳng chịu báo cảnh sát để bảo vệ quyền lợi, chỉ mong mọi chuyện lặng lẽ trôi qua coi như chịu thiệt. 

 

Không ngờ chưa đến sáng, cả làng đều đã râm ran truyền tai nhau. 

 

Quả nhiên, sau khi Hứa Lão Tứ về đến nhà thì làm ầm lên một trận lớn, đập chén quăng nồi, chửi bới loạn xạ. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng khác với mọi khi, lần này Lưu Quế Phân không nhịn nữa, mà cãi tay đôi với ông ta.

 

Hai người cãi nhau kịch liệt rồi lao vào đánh nhau, mãi đến khi hàng xóm chạy sang can ngăn mới chịu dừng lại. 

 

Đến khi trời sáng, bà nội Hứa dẫn theo mấy bà cô trong làng đến nhà họ Hứa. 

 

Mỗi người bê một chậu đầy ngũ cốc, gạo, đậu, kê, rồi từng người một vốc từng nắm lớn ném thẳng vào người Lưu Quế Phân.

 

12 

 

Dân làng đều nói, năm nay nhà họ Hứa thật kỳ lạ. 

 

Đứa con trai thì c.h.ế.t một cách khó hiểu dưới dòng sông Mẹ, kéo theo cả Hứa Lão Tứ và Lưu Quế Phân cũng cãi cọ ầm ĩ không ngừng. 

 

Đi cùng họ còn có một bà đồng nổi tiếng khắp vùng mười dặm tám làng. 

 

Bà ta chỉ thẳng vào mặt Hứa Lão Tứ và Lưu Quế Phân, vừa chỉ vừa đập đùi: 

 

“Tội lỗi, tội lỗi quá chừng!” 

 

“Vong hồn đứa trẻ đó vẫn còn lẩn quẩn dưới sông, không siêu sinh được, đang ám lấy hai người đó! Cứ tiếp tục như vậy thì chẳng ai trong hai người sống nổi đâu!” 

 

Ban đầu, Lưu Quế Phân không tin vào chuyện này. 

 

Tôi đoán chắc sẽ như vậy nên đã dặn bà đồng phải kể hết mọi chuyện cho bà nội Hứa. 

 

Bà nội Hứa tính tình chanh chua, ngang ngược, đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn khỏe mạnh. 

 

Bà ta vốn dĩ đã chẳng ưa gì Lưu Quế Phân. 

 

Vừa thấy Lưu Quế Phân định mở miệng, đã giơ tay tát một cái giòn tan: 

 

“Khó khăn lắm mới sinh được một đứa cháu trai mà mày lại để nó c.h.ế.t chìm dưới sông! Đúng là đồ sao chổi chuyên khắc người! Nếu còn không chịu lo đưa cháu tao đi đầu thai thì khéo lại khắc tới cả tao mất!” 

 

Bà đồng nheo mắt đi một vòng quanh nhà, sau đó bước ra ngoài với vẻ mặt cau có rồi nói: 

 

“Dưới sông không chỉ có vong hồn đứa con trai, còn có một đứa con gái nữa, cũng đang theo hai người đấy.” 

 

Nghe vậy, Hứa Lão Tứ và Lưu Quế Phân tái mét mặt, sợ hãi cực độ, lập tức đồng ý làm lễ giải hạn.

 

Tôi và anh trai ngồi trong xe, để người ở công trường cầm giấy nợ đến nhà họ Hứa làm loạn. 

 

Sau một phen ầm ĩ, Hứa Lão Tứ cuối cùng cũng phải nhún nhường trước Lưu Quế Phân. 

 

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau khi tôi về nhà, Lưu Quế Phân đã tìm đến. 

 

Bọn họ nợ một đống tiền, lại sống không ra gì nên chẳng ai muốn cho vay, người duy nhất họ nghĩ tới… là tôi. 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com