Lời thề năm xưa, khi tôi chạy về nhà họ Hứa và nhìn thấy t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của em gái, nay đã thành hiện thực.
Và toàn bộ chuỗi sự kiện ấy đã được một blogger tổng hợp lại thành một loạt video nối tiếp nhau.
Giúp nhiều người hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, và chứng kiến từng bước đi của công lý.
Ba tôi cũng vì vậy mà được cộng đồng mạng hết lời khen ngợi.
Các phụ huynh trong trường lại càng tin tưởng và ca ngợi ông hơn nữa.
Một vị hiệu trưởng chính trực, nhân hậu như vậy, quả thực không hề làm người ta thất vọng.
Năm sau, ba tôi chính thức được bổ nhiệm làm hiệu trưởng từ vị trí phó hiệu trưởng.
Anh tôi, sau lần đăng video mắng chửi dân mạng cực đoan và được chú ý nhờ ngoại hình điển trai, đã thuận đà giới thiệu sản phẩm của công ty mình, nắm bắt trào lưu thương mại điện tử, giờ đây đã kiếm tiền đầy túi, thành công rực rỡ.
Khi bản án được tuyên, mẹ ôm chặt lấy tôi vào lòng, ánh mắt đầy mãn nguyện:
“Tiểu Tiểu của mẹ là tuyệt vời nhất!”
“Con mãi mãi là niềm tự hào của mẹ.”
Ba mỉm cười nhẹ nhàng, chúc mừng tôi đã được như ý nguyện.
Anh trai tôi thì cười hì hì, khoác vai tôi:
“Em gái tôi đương nhiên là giỏi rồi, lần này còn tiện thể giúp anh nổi tiếng, anh mời ăn ở Lầu Tiên Hạc nha!”
Có lẽ… đây chính là ý nghĩa của gia đình.
Luôn có người, không do dự mà đứng phía sau bảo vệ bạn.
18
Sau khi mọi bản án được tuyên, Hứa Lão Tứ và Lưu Quế Phân đều bị tống vào tù.
May mắn thay, họ bị giam trong cùng một trại giam.
Vì vậy, tôi đến thăm cả hai cùng một lúc.
Lúc gặp mặt, hai người trông tiều tụy đi rất nhiều, tóc bạc, mặt mày phù nề.
Trên người là bộ đồ phạm nhân, sắc mặt xám xịt.
Nhất Phiến Băng Tâm
Vừa thấy tôi, Lưu Quế Phân đã không kiềm được cảm xúc, áp sát vào tấm kính ngăn, trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cho đến khi bị quản ngục quát mắng yêu cầu ngồi xuống, bà ta mới chịu yên.
Lúc ấy, tôi mới chậm rãi mở miệng:
“Dạo này sống thế nào rồi?”
Hứa Lão Tứ không nói một lời, chỉ lặng im cúi đầu.
Lưu Quế Phân thì nghiến răng chửi nhỏ:
“Đồ sao chổi, mày còn dám tới đây? Loại người âm hiểm như mày sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Những lời như thế, tôi đã nghe đến phát ngán rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù bà ta nói gì, tôi vẫn mỉm cười đáp lại.
Đợi đến khi Lưu Quế Phân mắng mệt, tôi mới nói ra lý do mình đến.
“Đừng như vậy mà, tôi đến là để kể chuyện cho hai người nghe đó.”
Ánh mắt Hứa Lão Tứ và Lưu Quế Phân đều dán chặt vào tôi, đề phòng và nghi ngờ.
Tôi từ tốn lấy ra một món đồ chơi Ultraman từ trong túi, rồi đưa lên trước mặt họ, khẽ lắc lắc.
“Con trai thì ai mà chẳng thích Ultraman chứ? Giống như Hứa Tráng vậy.”
“Nói thật nhé, Hứa Tráng bị hai người nuông chiều đến hư hỏng rồi. Tôi không cho nó đồ chơi, nó còn định giật của tôi nữa.”
“Chỉ tiếc là, nó nghịch ngợm quá mức, còn kéo cả đứa trẻ khác theo. Nếu không vì nó, tôi đã chẳng phải xuống nước.”
Trong ánh mắt đầy sát khí của Hứa Lão Tứ và Lưu Quế Phân, tôi vừa nói vừa xoay xoay con Ultraman trong tay.
“Hứa Chiêu Đệ!!”
Lưu Quế Phân đỏ ngầu hai mắt, lao vào đập đầu vào tấm kính, hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t tôi ngay lúc đó.
Còn Hứa Lão Tứ thì đập bàn liên tục, gào lên:
“Thì ra… thì ra tất cả là do mày sắp đặt từ đầu! Mày thật độc ác!”
Hai người liên tiếp mất kiểm soát, khiến quản ngục chú ý.
Mấy quản ngục bước tới kéo họ rời khỏi phòng thăm gặp, nhưng họ vẫn cố níu chặt lấy ống nghe không chịu buông.