Sau một hồi bối rối vì ghi chú tên wechat mà Túc Chinh dành cho cô, trong lòng Yến Thanh Đường rộn ràng hẳn lên, nét mặt đượm ý cười.
Đang nghĩ ngợi, Túc Chinh từ phòng tắm đi ra, thay sang một bộ đồ ngủ khác mà cô đã tặng anh, lúc đi ngang qua bên cạnh cô còn hỏi: “Cười ngơ cái gì thế?”
Cô không đáp mà hỏi lại: “Đổi tên ghi chú của em thần bí như thế, có thể nhớ được em là ai không đó?”
Túc Chinh dừng lại ở đằng sau cô, biết cô đã xem rồi, nâng mi đáp: “Đấy là ghi chú duy nhất trên đời, lại không có quá nhiều từ, sao có thể quên được.”
Anh xem cô là người thương duy nhất trọn kiếp này của mình, để bên cạnh từ ‘Joldas’, anh còn đặt thêm cái hình vầng trăng khuyết nho nhỏ.
Yến Thanh Đường cũng nhận ra điều này, cô thầm ủ bụng mình cũng phải sửa lại tên ghi chú của Túc Chinh mới được. Cái ghi chú cả họ lẫn tên ban đầu không khỏi quá khách khí và nghiêm túc.
Sau khi sửa lại, cô mới chợt nhớ ra chuyện tin nhắn của Hà Mạn Sênh, không được tự nhiên trả điện thoại lại cho anh: “Vừa rồi có tin nhắn mới, tên là Hà gì ấy…”
“Ừm.” Túc Chinh trả lời rất nhanh, nhận điện thoại xong thì cúi đầu đọc tin nhắn.
Anh nhanh tay trả lời lại tin nhắn của người nọ, tất cả đều thực hiện trước mặt cô, Yến Thanh Đường cố ý muốn nhìn xem anh có cảm giác tội lỗi chột dạ, hoặc thứ gì đó đại loại thế không, kết quả là không hề có.
Chờ Túc Chinh trả lời xong, cô mới không kiềm được mà hỏi: “Bạn bè sao?”
Sau khi chân chính xác nhận mối quan hệ người yêu với Túc Chinh, tính chiếm hữu của cô ngày một tăng lên, nhưng cô không thích vòng vo, có nghi ngờ thì sẽ hỏi thẳng thắn cho ra nhẽ.
Điều này thật ra cũng vì cô sợ sự tín nhiệm nguyên bản mà cô dành cho Túc Chinh, sẽ vì nghi ngờ mà biến chất.
Bấy giờ Yến Thanh Đường mới ngộ ra, đối tượng mà cô âm thầm ăn giấm, hóa ra lại chính là vợ của anh Lương Trung.
Sau đó cô lại sực tỉnh táo, vì câu nói kỳ quái vừa rồi của Túc Chinh, nhíu mày: “Chị dâu anh… thì không phải là người nhà của anh sao, cái gì mà ‘xem như’ chứ? Dù cho anh và anh trai anh không có quan hệ huyết thống đi chăng nữa.”
“Không phải vì thế.” Túc Chinh lắc đầu.
Anh dừng một lát, đến khi nhìn lại Yến Thanh Đường, nét mặt anh vươn sự đau đớn như đang tự rạch ra vết sẹo.
Mấy năm nay, Túc Chinh thật sự không biết nên chung sống với Hà Mạn Sênh như thế nào mới phải.
Trước khi Lương Trung và Hà Mạn Sênh kết hôn, Túc Chinh chỉ gặp Hà Mạn Sênh mới hai lần. Một lần là khi Lương Trung dẫn Hà Mạn Sênh về ra mắt ba mẹ, một lần là lúc Lương Trung và Hà Mạn Sênh đính hôn.
Khi anh chị dâu kết hôn là lúc Túc Chinh hai mươi tuổi, còn đang học đại học ở tỉnh ngoài, nhận được lời mời liền quay về dự đám cưới.
Sau này khi Túc Chinh tốt nghiệp đại học liền đi thẳng đến Tân Cương tham gia quân ngũ, vài năm sau đó cũng không gặp lại Hà Mạn Sênh.
Trong lúc này anh còn chứng kiến cảnh bác trai và bác gái lần lượt qua đời vì bệnh tật, cho đến lần cuối cùng gặp Hà Mạn Sênh, là ở tang lễ của Lương Trung. Khi ấy Hà Mạn Sênh khóc ngất mấy lần, chị còn không dám bế đứa con gái mới mấy tháng tuổi, phải nhờ bạn bè người thân trông nom giúp, cô nhi quả phụ thật sự quá đỗi đáng thương.
“Năm đó sau khi tang sự xong xuôi, anh quay về tiền đồn quân sự. Nhưng cuối cũng anh cũng không thể buông bỏ được, năm đầu tiên sau khi quay lại anh đã xuất ngũ và quay về Vân Nam. Khi đó chị dâu có liên hệ với anh, nói anh thỉnh thoảng nên về nhà.” Túc Chinh rũ mi kể.
Yến Thanh Đường cảm nhận được Túc Chinh vẫn mang trong mình cảm giác tội lỗi mãnh liệt, vậy là hỏi anh: “Chị ấy đã nói thế thì hẳn là rất muốn gặp anh, vẫn xem anh như em trai vậy.”
Túc Chinh lại hờ hững nói: “Nhưng anh không có mặt mũi nào mà gặp lại chị.”
Tính ra thì cũng đã gần bốn năm họ không gặp nhau. Dù cả hai đều ở Vân Nam, nhưng không cùng thành phố.
Túc Chinh vẫn luôn giữ liên lạc trên wechat với chị dâu Hà Mạn Sênh, không nói với nhau quá nhiều, về cơ bản đều là chuyển khoản. Túc Chinh chuyển hết tất cả số tiền mà anh làm vệ sĩ có được cho Hà Mạn Sênh, để cho chị và cháu gái có được cuộc sống tốt đẹp.
Yến Thanh Đường nắm lên giường, đọc tin nhắn wechat của Hà Mạn Sênh, đang cân nhắc tìm từ nên chẳng buồn ngẩng đầu: “Không có gì, chỉ là thấy tính cách chị dâu anh hẳn là siêu tốt ấy.”
Túc Chinh: “…”
“Đúng thế còn gì.” Yến Thanh Đường thay đổi suy nghĩ, “Nếu em mà là chị, em đang muốn kể với thằng em mấy câu chuyện nhà, mà nó chỉ biết đưa tiền, em sẽ tức giận lắm, sẽ thấy nó căn bản là chẳng xem em như người trong nhà gì cả.”
Túc Chinh trầm mặc lặng đi, không thể phản bác.
Hay nói gọi điện thoại sẽ tốt hơn nhiều so với nhắn tin, vì chữ viết không thể bộc lộ giọng điệu, sẽ rất thờ ơ lạnh nhạt, còn dễ liên tưởng đến nghĩa khác.
Thế mà anh còn quá đáng hơn cả thế, thậm chí còn không buồn nhắn được mấy chữ.
Mà bên phía Yến Thanh Đường đã dùng thân phận của Túc Chinh để trả lời lại Hà Mạn Sênh: “Chị dâu, em ở đây đều rất tốt, cũng không thiếu tiền, chỉ hy vọng chị và Tiếu Tiếu có thể sống thoải mái và vui vẻ thêm chút.”
Hà Mạn Sênh cũng trả lời lại rất nhanh: “Nhưng mà tiền hồi năm mới còn dư nhiều lắm. Hơn cả thế, chị chỉ hy vọng năm nay em có thể về nhà đón năm mới.”
Túc Chinh nhìn thấy câu này, còn muốn nói gì đó thì Yến Thanh Đường đã nhanh chóng cảnh giác giơ cao điện thoại lên: “Sao đấy? Từ chối có ổn không? Em thay anh quyết, tết năm nay anh phải quay về. Nếu anh không về, em sẽ đưa anh về.”
Nghe cô nói đến đây, Túc Chinh không kìm được nở nụ cười, mặc cô đồng ý với Hà Mạn Sênh.
Hà Mạn Sênh nhìn ảnh mà giật mình: “Trước kia anh trai em cũng gửi cho chị nhiều ảnh lắm, cảnh vật dường như đã không còn như xưa nữa rồi.”
“Đúng vậy, nhiều nơi đã không còn như lúc ban đầu. Lần này đến Tân Cương chủ yếu là muốn nhìn lại. Dọc đường đi em đã gặp được rất nhiều người, còn gặp được một người rất quan trọng với em nữa.” Túc Chinh lại kể tiếp.