Ba người họ được mời vào trong nhà, khi được mời ngồi trên kang (*), chủ gia đình quả nhiên đã mời Yến Thanh Đường ngồi bàn trên, còn Túc Chinh và Lục Thừa Phong thì ngồi bàn dưới. Còn ghế chủ tọa của nhà họ, thì chính là người nhiều tuổi nhất trong gia đình, bà nội.
(*)Kang: là một bệ sưởi ấm truyền thống, dài 2 mét trở lên, được sử dụng cho mục đích sinh hoạt, làm việc, giải trí và ngủ ở miền bắc Trung Quốc , nơi có khí hậu mùa đông lạnh giá. Nó được làm bằng gạch hoặc các dạng đất sét
Nhà bọn họ có chín miệng ăn, bao gồm bà nồi, nam chủ nhà và nữ chủ nhà, con cả trong nhà, con dâu, con trai út, ba đứa con do đôi vợ chồng cả sinh ra.
Lúc này trước mặt bà nội, Yến Thanh Đường là một vãn bối nên nhập gia tùy tục, cô hào phóng cúi người xuống hôn lên bàn tay của bà nội, bà nội cũng vui vẻ hôn lên trên trán cô.
Khi Yến Thanh Đường và Lục Thừa Phong nghe vậy, dù đã hơi no bụng, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục ăn hết thịt cừu trong chén.
Nhìn nhóm người Yến Thanh Đường ăn sạch sẽ thịt cừu, cả gia đình ai nấy đều vui vẻ ra mặt.
Cơm nước xong xuôi, cả gia đình vươn rộng tay, tay vẫy xuống mặt, trong miệng không ngừng niệm, đoán chừng họ đang thực hiện nghi thức tạ ơn thánh A La mà họ tín ngưỡng.
Nhóm người Yến Thanh Đường rất yên lặng ngồi một bên, không bao lâu sau, nữ chủ nhà đi đến chỗ bọn họ.
Trong nhà họ có vài chiếc Kang, mỗi chiếc Kang đều rộng thênh thang đủ cho sáu người cùng nằm.
Bà chủ tối nay còn cố ý dọn dẹp, để cho Yến Thanh Đường nằm ngủ cùng với cô con dâu và hai đứa cháu gái.
Túc Chinh và Lục Thừa Phong thì ngủ cùng với con trai của bà chủ, cũng chính là cậu thanh niên đã ra mở cửa cho bọn họ.
Bà chủ tỉ mỉ lựa chọn mấy chiếc ga lụa, trải lên giường giúp bọn họ.
Buổi tối như thường lệ Yến Thanh Đường muốn đi rửa mặt, lại phát hiện nước dùng ở đây không đủ. Túc Chinh sợ cô thấy không thoải mái, định đi tìm gom góp nước về cho cô, nhưng cô không nhiều lời, chỉ dùng khăn ướt mình mang theo lau sơ mặt, dù thế đã cảm thấy hài lòng rồi.
Trong phòng chỉ có dây điện được kéo đơn giản, không có trò chơi giải trí nào khác, càng không có wifi. Lúc Yến Thanh Đường nằm xuống ngủ thì thời gian hãy còn sớm, không ngủ được, sau đó lại phát hiện dù cô con dâu của bà chủ đã ngủ rồi, nhưng hai con bé gái bên cạnh chị ấy thì lại không ngủ, còn đang thỏ thẻ nói chuyện.
Các bé nom cũng chỉ chừng bốn năm tuổi, lúc Yến Thanh Đường đang quan sát các bé, thì hai bé cũng đang đánh giá Yến Thanh Đường.
Đôi bên đều nghe không hiểu ngôn ngữ của nhau, song ánh mắt lại thân thiện, thậm chí còn mang theo tha thiết muốn làm quen. Một cô bé trong đó đứng lên khỏi kang, dưới ánh đèn tù mù, bé đi đến bàn cầm lấy cái gì đó, đoạn lặng lẽ đặt nó bên gối Yến Thanh Đường.
Yến Thanh Đường nhìn sang, hóa ra đó là một bức tranh khá đơn giản.
Những bức vẽ từ con nít đều là những quan sát bộc trực, trên bức tranh có dòng suối, có cây mơ hạnh nở hoa, có núi tuyết cao cao, có đàn cừu đi thành đàn, còn có những đám mây nép bên mặt trời.
“Đây là bức tranh do cháu vẽ sao?” Yến Thanh Đường hỏi theo phản xạ.
Cô bé mơ hồ đã hiểu ra được ý hỏi của cô, chỉ chỉ bản thân, rồi lại chỉ chỉ vào người chị em của bé.
Yến Thanh Đường hiểu ra, ý của bé là bức vẽ này do cả hai chị em bé cùng nhau vẽ.
Yến Thanh Đường cẩm bức vẽ quan sát thật tỉ mỉ và cẩn thận, thi thoảng lại liếc sang nhìn hai chị em đang ngồi bên cạnh nhua, trong ánh mắt các bé tràn ngập hảo cảm và tò mò dành cho Yến Thanh Đường. Các bé đưa bức vẽ đến cho cô, rõ ràng đó là thứ mà các bé rất thích.
Yến Thanh Đường nhìn ra được, các bé ngây thơ chất phác tràn đầy tình yêu với hội họa, trong điều kiện giản đơn, chỉ có chiếc bút chì đơn giản thôi mà vẫn có thể phác họa nên được tình yêu quê hương chân thành và tha thiết. So với các phẩm nghệ thuật thì bức vẽ này còn động lòng người hơn cả, vì nó xuất phát từ tấm lòng thành thuần túy của các bé.
Có điều, nếu bức tranh không chỉ có hai màu đen trắng, mà là đủ sắc màu rực rỡ, có màu xanh lam của dòng duối, có màu hồng nhạt của hoa mơ hạnh, có màu vàng đỏ của mặt trời… có đầy đủ sắc màu của cao nguyên Pamir khiến cho người ta ôm đầy niềm hy vọng thì tốt rồi.
Sắc màu rực rỡ….
Yến Thanh Đường suy nghĩ lại, rốt cuộc cũng nhớ ra trong chiếc túi trên xe mình có một hộp mười hai bút chì màu.
Đấy vốn là thứ cô mang theo để vẽ tay và ghi chép về tiêu bản, khá vô dụng, vì dù sao cô cũng đã mang theo máy ảnh với độ phân giải cao, nên thật sự cô không cần tốn thêm thời gian để đi vẽ tay thực vật.
Mà hiện tại, nó có thể tạo nên một công dụng mới.
Yến Thanh Đường hạ quyết tâm, cô nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi kang, muốn đi ra ngoài một mình, về đến cái xe việt dã ở bên ngoài để lấy đồ vật.
Không ngờ vừa mới ra khỏi cửa, đã bị gọi lại: “Trễ thế này rồi, không ngủ mà còn chạy bậy ra ngoài làm cái gì?”
Yến Thanh Đường lập tức nhận ra đó là giọng nói của Túc Chinh, dưới ánh trăng trong sân nhà lờ mờ sáng, nhìn thấy thân ảnh của anh thật ra đã khiến cô an tâm hơn với quyết định, hừ một tiếng, nói: “Ai chạy bậy, tôi đi tìm đồ.”
“Tìm WC sao?” Túc Chinh hỏi, “Tôi đưa cô đi, miễn cho cô không nhìn thấy đường, đi một mình lại sợ hãi.”
Sau khi Yến Thanh Đường đi đến bản làng trong cao nguyên Pamir, thực tế cô uống rất ít nước, vì cô sợ sẽ không tiện đi WC, sợ dùng đến nhà cầu tạm. Nửa ngày trời không cảm thấy gì, thế mà Túc Chinh vừa hỏi xong, thì đúng thật là cô có hơi muốn đi.
Nhưng cô lại nhớ ra chuyện chính cần làm, vậy là lắc đầu nói: “Tôi không đi tìm nhà vệ sinh, tôi đi tìm hộp màu.”
“Không thèm nghe anh nói nữa, tôi phải về lại xe đây.” Yến Thanh Đường xoay người muốn mở cổng đi ra ngoài.
Nơi dừng xe cách chỗ này một đoạn khác ngắn. Túc Chinh lo lắng nên vội vã đi theo đuổi kịp cô, còn mở đèn pin soi đường cho cô.
Ban ngày nơi này đã rất yên tĩnh rồi, đến ban đêm càng thêm im ắng đến đáng sợ.
Ban đầu Yến Thanh Đường còn không cảm thấy có gì đáng sợ, mãi cho đến khi một đàn chim bay ngang qua đỉnh đầu, sau vài tiếng kêu thê lương, cô thả chậm bước chân, bất an nhìn về phía Túc Chinh.
“Tôi…” Yến Thanh Đường đi đến bên cạnh anh, cuối cùng vẫn siết chặt lấy tay người đàn ông, khẽ nói, “Tôi quên mà.”
Trong bóng đêm, vẫn là nhờ tiếng nói chuyện mới có thể xua tan sự sợ hãi nơi đêm tối.
“Lục Thừa Phong ngủ có quen không?” Yến Thanh Đường sực hỏi, “Còn anh nữa, sao anh không ngủ đi?”
“Tôi ngủ không được.” Túc Chinh trả lời đơn giản, nhưng nhắc đến cái tên còn lại, giọng anh thoáng bức bối, “Về phần Lục Thừa Phong có quen hay không, tôi không biết.”
Đương nhiên là Yến Thanh Đường biết anh đang ăn giấm của Lục Thừa Phong, nhưng cô không định giải thích, mà trực tiếp bỏ qua chủ đề về Lục Thừa Phong, hỏi về anh: “Ngủ không được nên đứng trong sân sao?”
“Tôi đang ngắm trăng.” Túc Chinh đáp.
Yến Thanh Đường nghi hoặc: “Đầu tháng sẽ không có trăng tròn.”
Dứt lời, cô ngửa đầu nhìn thoáng qua, ánh trăng trên bầu trời nom như một miếng dưa hấu.
Bởi giơ đây trên cao nguyên Pamir, vùng đất chứa đựng vô vàn tâm sự của anh, nên ngay cả ánh trăng mà anh cũng muốn ngắm nhìn thêm mấy bận.
Đang nói chuyện, cả hai đã đến chiếc xe việt dã đỗ ở xa xa. Túc Chinh mở cửa xe, Yến Thanh Đường vào trong tìm kiếm đồ, cô không nhớ rõ vị trí mình để ở đâu, phải tìm đi tìm lại mấy lần mới thấy, cô mỉm cười cầm hộp bút chì màu trong tay.
“Buổi tối đi ra ngoài, cốt làm để tìm cái này?” Túc Chinh kinh ngạc.
“Sao thế?” Yến Thanh Đường hào hứng, “Tôi muốn tặng cái này cho các bé gái.”
Cô cầm hộp màu, theo con đường cũ đi về.
Sau khi vào lại trong sân, Túc Chinh muốn quay về phòng của anh, cô lại đột nhiên ngăn anh lại, vừa thần bí vừa ra chiều năn nỉ anh: “Anh có thể chờ thêm một lát rồi hãy quay về ngủ được không?”
“Tại sao?” Túc Chinh dừng bước.
“Tôi….” Yến Thanh Đường khụ một tiếng, nét mặt có chút mất tự nhiên, “Bây giờ tôi thực sự rất muốn đi vệ sinh, anh chờ tôi một lát, tôi không dám đi một mình.”