So ra với Túc Chinh, chiều cao của Lục Thừa Phong cũng xem như là không chênh lệch lắm, nhưng anh ta lại có phong cách nhẹ nhàng khoan khoái như ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú, màu da thiên trắng, thân hình thì có hơi gầy, tuy rằng thích đi leo núi và cũng có chút cơ bắp, nhưng đứng bên cạnh Túc Chinh với vóc người vạm vỡ thì trông anh ta càng thêm mảnh khảnh.
Một người đàn ông vạm vỡ đô con như vậy, dường như trời sinh đã mang theo khí thế áp bức, khí chất cương nghị và mạnh mẽ, không giận tự nghiêm, khiến cho người ta không tự giác được mà phải nhượng bộ.
Lục Thừa Phong nhận được tín hiệu cảnh cáo từ trong ánh mắt của Túc Chinh, nhưng vẫn không thăm dò xem Túc Chinh và Yến Thanh Đường cụ thể là mối quan hệ gì.
“Lực tay mạnh như vậy, là vận động viên sao?” Khi buông tay ra, Lục Thừa Phong thuận miệng hỏi, “Hay anh từng là quân nhân?”
“Anh ấy từng là quân nhân.” Yến Thanh Đường cười nói, “Anh thông minh thật đó, chuyện này mà cũng đoán ra được.”
Hai người đứng cạnh nhau, lập tức kiếm được đề tài nói chuyện. Túc Chinh đứng bên cạnh, tuy rằng là tiêu điểm trong đề tài của hai người nhưng lại cứ như đang đứng ngoài rìa của cuộc trò chuyện vậy.
Không kiên trì được quá lâu, Túc Chinh không nhịn được nữa, cầm cây kem đứng chen vào giữa Yến Thanh Đường và Lục Thừa Phong, quay mặt về phía Yến Thanh Đường nói: “Cái này cũng cho cô.”
“Anh không ăn sao?” Yến Thanh Đường hỏi anh.
“Tôi không ăn.” Túc Chinh không có hứng thú gì nhiều với mấy loại đồ ngọt này, mua nó đơn thuần là vì cho Yến Thanh Đường, “Không phải cô thích ăn sao? Tôi mua cho cô hai cây.”
“Nhưng tôi ăn không hết đâu.” Yến Thanh Đường nhận lấy, ngẫm lại một hồi, bèn đưa cây kem cho Lục Thừa Phong, “Lục Thừa Phong, anh ăn không?”
“Điểm kế tiếp mà các cô chuẩn bị đi là chỗ nào thế?” Lục Thừa Phong lại nói, “Tôi muốn đi làm giấy chứng nhận biên giới, để tiện đi Tây Tạng.”
Lục Thừa Phong đã chủ động báo cho Yến Thanh Đường biết về dự định tiếp theo của mình, để bày tỏ tín hiệu thiện chí, cũng như hy vọng có thể đồng hành cùng Yến Thanh Đường thêm một đoạn nữa.
“Chúng tôi cũng chưa có làm nữa.” Lúc này Yến Thanh Đường lại rất ăn nhịp với anh ta, “Túc Chinh này, chúng ta đi làm cùng với Lục Thừa Phong nhé.”
Túc Chinh không từ chối, và cũng không có lý do gì để từ chối cả.
Nhìn thấy Yến Thanh Đường muốn đi cùng với Lục Thừa Phong, trong lòng anh rất khó chịu, không thể kiềm chế được sự cáu kỉnh đang dâng lên.
Ba người cùng đi đến đồn cảnh sát gần đó, phía Đông thành phố có rất nhiều người đến làm giấy chứng nhận biên giới nên cần phải xếp hàng.
Mới đầu, Yến Thanh Đường còn theo bọn họ đứng chờ, sau đó lại cảm thấy vừa mệt mỏi vừa không cần thiết, thế là dứt khoát đưa căn cước cho Túc Chinh, còn mình tự đi dạo bên ngoài.
Những người đồng hành với nhau thì chỉ cần xin một giấy chứng nhận biên giới, đến lúc đó nhân viên viết tên hai người lên giấy chứng nhận là được.
Chờ cho Yến Thanh Đường rời đi, Túc Chinh và Lục Thừa Phong nhìn nhau không nói gì, không khí ngày càng quỷ dị.
Túc Chinh không muốn phản ứng gì với Lục Thừa Phong, song Lục Thừa Phong lại có nhiều chuyện muốn biết, do dự một lát vẫn lên tiếng.
“Túc Chinh, anh là bạn trai cô ấy sao?” Lục Thừa Phong hỏi thẳng vào vấn đề.
Ngữ điệu của Lục Thừa Phong lập tức trở nên thoải mái hơn, không còn tỏ ra lo lắng suy nghĩ về mối quan hệ mập mờ đó nữa, cười nói: “Ồ, bạn bè bình thường?”
Lục Thừa Phong vẫn đưa ra câu nghi vấn, nhưng sự hứng thú trong câu hỏi cũng đã nhạt đi nhiều, còn Túc Chinh lại nhất thời buồn lo vô cớ, thậm chí một câu nghi vấn đơn giản, mà anh cũng không có cách nào đưa ra kết luận rõ ràng.
Trong mối quan hệ thuê mướn, anh và Yến Thanh Đường có thể có được cái danh hai chữ ‘bạn bè’ sao?
Anh không khỏi cảm thấy hơi phiền chán vì sự nôn nóng và bất an trong lòng mình lúc bấy giờ, đồng thời anh cũng muốn vạch rõ ranh giới giữa mình và Yến Thanh Đường, để cho tất cả mọi thứ về lại vị trí cũ: “Thật ra tôi là vệ sĩ và là lái xe mà cô ấy thuê.”
“Khó trách lần đầu tiên anh nhìn bằng ánh mắt như thế, tôi còn tưởng là anh đang quan sát thăm dò tôi.” Lục Thừa Phong bừng tỉnh, “Hiểu mà hiểu mà, đây là lòng trung thành khi được người ta giao phó công việc thôi.”
Vừa dứt lời, Túc Chinh cảm thấy như mình bị đâm trúng tâm tư.
Bản thân Lục Thừa Phong trên thực tế không làm gì sai cả. Nhưng anh vẫn nhìn Lục Thừa Phong như kẻ thù.
Lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân không được minh bạch rõ ràng chút nào, vì anh thật sự không thích tất cả những gã đàn ông vì Yến Thanh Đường mà vây quanh cô.
Mặt tiền cửa tiệm rất nhỏ, bên trong bày ra cũng không đến mười bàn, nhưng bàn nào bàn nấy đều đã ngồi đầy người, ba người đang chờ ở ngoài mấy phút, vừa vặn có một bàn vừa mới ăn xong đi ra, lúc này mới có chỗ ngồi.
Không gian nhỏ, trái phải đều bị cấn tay. Hai người đàn ông ngồi cùng một hàng thì không đủ, dù sao Yến Thanh Đường cũng quen thuộc với Túc Chinh hơn nên ngồi bên cạnh Túc Chinh, và đối diện với Lục Thừa Phong.
Thực đơn trong quán cũng rất đơn giản, được đặt trên bàn, một con bồ câu 30 tệ, mì 5 tệ, bánh naan 1 tệ, thịt cừu cay là 12 tệ còn sữa chua thì là 3 tệ.
“Cũng không hẳn là chỉ đi dạo.” Yến Thanh Đường nói thẳng với anh ta, “Tôi đến đây là để khảo sát hoa mơ hạnh Tân Cương, chủ yếu là đến các thôn mơ hạnh ở huyện Taxkorgan.”
“Khảo sát hoa mơ hạnh Tân Cương?” Lục Thừa Phong khá kinh ngạc.
Chờ đến khi Yến Thanh Đường giải thích về nghề nghiệp của mình, Lục Thừa Phong không những kinh ngạc mà còn thêm phần tán thưởng và kính nể: “Thật tuyệt vời khi cố gắng phấn đấu vì lòng yêu thích nghề nghiệp mà mình đang làm, tốt thật đó.”
Anh ta lại tiếp: “Chỉ riêng điều này thôi cũng khiến tôi muốn ở lại Kashgar thêm mấy ngày nữa, muốn nhìn xem một người chuyên nghiệp khi làm việc thì sẽ như thế nào.”
“Anh thay đổi lộ trình thì có bất tiện hay không không?” Yến Thanh Đường hỏi, “Kế hoạch đi về cũng sẽ bị ảnh hưởng đến nhỉ.”
Công việc của Yến Thanh Đường phần lớn là tự do, nên cô biết tuyệt đại đa số nhân viên làm công đều rất bề bộn công việc, hiếm lắm mới có được dịp nghỉ ngơi, thời gian đều đã được lên kế hoạch đâu ra đó, khó mà sửa đổi.
Song nét mặt Lục Thừa Phong lại có chút u sầu, nói nhỏ: “Tôi không vội về. Chẳng phải người ta có câu người đến Tây Tạng toàn là dân ba thất: thất tình, thất nghiệp, thất học. Tôi hiện tại đang là nhân viên thất nghiệp, không có công ty thúc giục tôi quay về làm việc đâu.”
Loại chuyện âu sầu và đau lòng này dường như không thích hợp để hỏi nhiều. Yến Thanh Đường không nói gì, có chút đồng cảm nhìn Lục Thừa Phong.”Tôi vốn đã nghĩ rằng làm việc ở Alibaba sẽ rất ổn định.” Lục Thừa Phong cười gượng một tiếng, “Nhưng công ty cũ của tôi, Lazada, vào đầu năm nay đã tiến hành một đợt giảm biên chế lớn, cả công ty đều rối ren, nhiều người ở nhiều cấp độ khác nhau đều rời đi không ít. Không ai biết liệu rằng mình có bị HR gọi lên phòng nói chuyện riêng hay không.”
“Tôi vừa mới được thăng chức lên P7, cứ nghĩ sự nghiệp sẽ phát triển không tệ, còn vay tiền để mua một căn nhà ở Bắc Kinh. Ai biết cuối tháng Một, buổi tối hôm trước còn đang họp thảo luận triển khai tiến độ dự án, được lãnh đạo khen ngợi, ngày hôm sau đã nhận được thông báo, tôi bị sa thải.”
“Đề án bồi thường cũng không tồi, n+5, tôi có thể nhận được một khoản nhỏ mấy trăm ngàn tệ. Nghỉ ngơi ở nhà một thời gian, dự định sang năm sẽ tìm kiếm công việc mới.”
“Không ngờ môi trường làm việc hiện nay đã khác xa hoàn toàn với những năm tôi vừa mới tốt nghiệp. Nhiều đồng nghiệp vì muốn có công việc mà chấp nhận chủ động giảm lương, riêng tôi lại không chấp nhận được sự thỏa hiệp ấy.”
“Tôi đã nộp hồ sơ xin việc liên tục đến cuối tháng Ba nhưng vẫn không tìm được công ty thích hợp.” Lục Thừa Phong buông lời cảm thán, “Trung Quốc không thiếu nhất chính là nhân sự nhỉ? Xuân tuyển dụng cũng đã bắt đầu từ lâu rồi, nhiều sinh viên vừa tốt nghiệp đã tìm được công việc, còn như tôi đây, mưu sinh khó càng thêm khó.”
“Đôi lúc ngẫm lại, thấy thật đúng là vô vị. Làm việc ở tập đoàn lớn nhiều năm, tôi lại cảm thấy cuộc sống hằng ngày trong công việc của mình quá tệ, hằng năm chỉ có mấy ngày ngắn ngủn được nghỉ phép xả hơi, đi leo núi. Đến khi thất nghiệp, cầm tiền bồi thường trên tay, rồi lại nhìn khoản vay thế chấp mua nhà hàng tháng phải trả, càng thấy nó tệ hơn bao giờ hết.”
“Toàn thân thì nóng nảy, cũng không rõ kế tiếp mình có thể làm gì được. Chỉ sực nhớ ra ngày ấy khi vừa mới tốt nghiệp đã mong muốn được đi Tây Tạng. Tôi lại tự hỏi liệu rằng bản thân có thể tự lái xe đến Tây Tạng, có thể tự trèo l3n đỉnh Everest, thế há có phải là cuộc đời tôi sẽ được bước sang một trang mới hay chăng?” Lục Thừa Phong nói.