Từ khi sinh ra đến bây giờ, anh chưa từng tiếp xúc qua cái món đồ này của phụ nữ, cho dù anh chưa từng sử dụng. Anh cầm nó trong tay, nhất thời đơ ra không phản ứng được gì, ngây ngẩn cả người, rề rà mãi không thả xuống.
Cuối cùng vẫn là Yến Thanh Đường bất lực ra lệnh cho anh: “Thả xuống.”
Sau khi trải qua quá trình trêu chọc đến bị từ chối, tất cả dường như đều quay về bình thường.
Yến Thanh Đường không còn trêu ghẹo Túc Chinh nữa, cũng trở nên đứng đắn hơn không ít, cứ như thật sự đã cất hết tất cả tâm tư. Trong mọi hoạt động tất yếu hằng ngày, thậm chí Yến Thanh Đường còn không cần Túc Chinh dìu đỡ cô nữa, cũng sẽ không còn quấy rầy Túc Chinh nhiều lắm.
Sau vài ngày dưỡng thương chân, cô lại bắt đầu con đường chuyên tâm nghiên cứu của chính mình, lại thay giấy thấm nước cho tiêu bản, tải và đọc tài liệu từ trang nền tảng học thuật, thậm chí còn dành chút thời gian tham dự hội nghị học thuật online trong ngành, có vẻ im lặng và ôn hòa.
Túc Chinh ở bên cạnh sống đúng với tiêu chí là một tên nghiệp dư ‘dư thừa’. Anh tha thiết nhận ra rằng, sau khi chân của Yến Thanh Đường dần dần hồi phục lại, Yến Thanh Đường sẽ dần không còn cần đến anh nữa.
Đến buổi tối thứ tư, thậm chí Yến Thanh Đường còn chủ động mở miệng nói anh hãy quay về lại căn phòng của anh, không cần ngủ lại phòng cô nữa.
“Mấy ngày nay anh vất vả rồi, tôi thấy chân tôi cũng đã đỡ hơn nhiều, có thể tự đi được.” Cô khách sáo ngầm ra lệnh đuổi khách, cô cho rằng điều này cũng là vừa ý Túc Chinh, anh không cần ở bên cô 24/24, lúc nào cũng phải quan tâm cô.
Thế nhưng Túc Chinh lại không thể hiện ra là thoải mái, ngược lại khi thu dọn đồ đạc anh còn cố ý kéo dài thời gian, nhìn trước ngó sau, ra chiều lưỡng lự, khiến Yến Thanh Đường nhìn mà buồn cười: “Lúc trước bảo anh vào thì anh không tình nguyện, bây giờ lại…”
“Tôi chỉ sợ buổi tối cô sẽ bất tiện.” Túc Chinh ra vẻ đàng hoàng lý do lý trấu.
Trong chuyện tình cảm cô không thích dây dưa, chuyện Túc Chinh đã từ chối cô thì cô cũng không cần vờ vịt nữa, một khi đã tự lực cánh sinh được thì không cần cưỡng ép Túc Chinh phải ở lại.
Túc Chinh không nói gì, đi thu dọn dồ của mình, có vài bộ đã mặc mấy ngày, chuẩn bị mang nó đến cho nhân viên của nhà nghỉ, để họ giặt sấy đồ.
Yến Thanh Đường chỉ vào mấy bộ đồ đã xếp gọn gàng đặt trên vali dưới đất, Túc Chinh lấy một cái túi đựng riêng đồ của cô, cùng mang đưa đến cho nhân viên.
Hôm sau quần áo được giặt sạch, nhân buổi trưa lúc ăn cơm cùng nhau, Túc Chinh đã mang theo để trả lại sớm cho cô.
Chờ đến khi anh vào phòng Yến Thanh Đường thì lại không thấy cô đâu, nhìn đèn trong phòng vệ sinh đang bật.
Vài phút sau, Yến Thanh Đường từ bên trong đi ra, khi nhìn thấy anh thì vẻ mặt có vài giây mất tự nhiên, nhưng sau đó đã nhanh chóng khôi phục lại nét mặt như bình thường.
Túc Chinh đặt gọn gàng tất cả những quần áo đã giặt sạch lên trên giường của cô, Yến Thanh Đường lại không có tâm trạng quan tâm đ ến những bộ quần áo đó, chỉ tập trung tìm kiếm đồ gì đó trong vali hành lý.
Túc Chinh tò mò cô đang tìm gì, sau khi nhìn thấy rõ, ra là chiếc qu@n lót mà anh từng lỡ tay cầm lên, anh lặng thinh, im lặng dịch ra xa một chút.
Đồ trong hành lý rõ là rất nhiều, nhưng khi Yến Thanh Đường nhìn vào thì thở dài thườn thượt, nom vẻ rất âu sầu.
Túc Chinh căn cứ vào nguyên tắc chủ là trên hết, cuối cùng vẫn hỏi nhiều thêm một câu: “Sao vậy? Không đủ dùng à?”
“Mỗi lần dùng là mất một cái, đương nhiên là không đủ dùng rồi.” Yến Thanh Đường trả lời, “Vốn định là sẽ bổ sung mọi lúc mọi nơi, nhưng đường chuyển phát nhanh ở đây không nhanh, trên đường mang đi cũng không dễ dàng.”
Cô có yêu cầu rất cao với trang phục lót, không muốn dùng loại xài một lần, vậy nên những bộ mang theo đều là loại có chất lượng tốt nhất. Cô xem đồ lót như trang phục dùng một lần, không sợ tốn kém tiền bạc mà chỉ sợ số lượng sẽ không đủ để dùng.
Túc Chinh nghe là hiểu, nhưng đứng dưới góc độ của anh thì vẫn khá nghi hoặc, hỏi cô: “Cái đồ này chỉ cần giặt đơn giản một chút là được mà. Dùng một lần là vứt, chẳng lẽ cô đã mặc qua rồi là sẽ không dùng lại nữa ư?”
Yến Thanh Đường xòe tay: “Tôi không biết giặt đồ.”
Không biết giặt đồ, lại không cho nhân viên của nhà nghỉ giặt giúp, cũng chỉ có mỗi biện pháp này.
Túc Chinh nghe cô giải thích xong thì vẫn không hiểu, uyển chuyển nói: “Tôi cho rằng thật ra cô có thể tự mình học cách giặt đồ, vậy thì cô sẽ không cần âu sầu cung không đủ cầu.”
“Tôi thấy không quan trọng lắm.” Yến Thanh Đường lắc đầu, “Thật sự rất lãng phí thời gian.”
Túc Chinh nâng mi: “Là không quan trọng, hay là vì cô thấy khó quá nên không dám thử? Thấy mình làm không được?”
Câu hỏi của anh quá thẳng thắn, thành công khích tướng được Yến Thanh Đường: “Khó khăn cái gì? Chuyện nhỏ như này đương nhiên là tôi có thể làm được.”
Túc Chinh lập tức bày ra nét mặt mỏi mắt mong chờ, liền thấy Yến Thanh Đường xoay người đi vào trong phòng vệ sinh, không biết lấy từ đâu ra một cái chậu nhỏ, lu bu bận rộn trong chậu.
Cô quay lưng về phía Túc Chinh, Túc Chinh không thấy rõ cô đang làm gì nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được Yến Thanh Đường đang tự thách thức bản thân.
Chưa đầy hai phút sau, Yến Thanh Đường liền ngừng tay, ấm ức khẽ khàng nói: “Đã không thoải mái rồi còn phải giặt cái này, tôi không muốn giặt đâu, mệt mỏi lắm, còn đau đầu nữa.”
“Lúc tôi ở trong quân đội, tất cả quần áo đều phải tự giặt cả.” Lần đầu tiên Túc Chinh kể cho cô nghe về cuộc sống trong quân ngũ của mình, “Điều kiện gian khổ, có đôi khi muốn có được nước giặt đồ như thế này cũng là hy vọng xa vời. Nước là thứ vừa hiếm vừa quý giá, chỉ có thể dùng tuyết giặt quần áo, một tháng giặt một lần.”
Một phần nguyên nhân là do thời tiết, phần khác là do vị trí địa lý. Vấn đề cung cấp nước rất khó giải quyết, lượng nước tự nhiên có hạn cũng không thể dùng vào những chuyện không mấy quan trọng như là giặt quần áo.
Những năm tháng gian truân, cũng chính là những năm tháng mà anh hoài mong nhớ. Sau khi rời khỏi Tân Cương, sống vài năm ở Vân Nam, trong giấc mơ anh dường như vẫn bắt gặp hình ảnh cột mốc ranh giới đứng thẳng tắp trên các đỉnh núi tuyết và trong những thung lũng.