Cô còn chưa kịp nói hết câu, người đàn ông với gương mặt lạnh băng, mang theo sự tức giận hiện rõ, đã sải bước vào trong thang máy, túm chặt lấy cổ tay cô, rồi lôi mạnh cô ra ngoài một cách đầy thô bạo.
Hoàn toàn phớt lờ sự chống cự yếu ớt của cô, Chu Cẩn Nguyên nghiến răng nghiến lợi, gương mặt căng cứng đến đáng sợ, cất giọng nói:
“Lâm Thiển, tôi thừa nhận, em thắng rồi.
Bất kể em đưa ra yêu cầu gì đi chăng nữa, tôi cũng đều sẽ đồng ý, chỉ cần từ bây giờ trở đi em đừng cố tình dùng chiến tranh lạnh để dằn vặt tôi nữa.”
Nghe đến hai từ “chiến tranh lạnh,” cô không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Chu Cẩn Nguyên đầy vẻ khó hiểu:
“Chu Cẩn Nguyên, tôi hỏi thật nhé, anh có hiểu được tiếng người không vậy. Tôi còn phải lặp đi lặp lại bao nhiêu lần nữa rằng chúng ta đã chính thức chia tay rồi thì anh mới chịu buông tha cho tôi đây.”
Mặc dù cô đã nói rõ ràng đến mức này rồi, Chu Cẩn Nguyên vẫn tỏ ra như không hề nghe thấy bất cứ điều gì, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn cô chằm chằm hồi lâu.
Sau đó, Chu Cẩn Nguyên tiếp tục giữ chặt lấy cổ tay cô, bất chấp sự giãy giụa kịch liệt của cô, định bụng sẽ kéo cô lên chiếc xe hơi màu bạc đang đỗ cách đó chỉ vài mét.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Cố Xuyên lập tức xông tới, nhanh tay giữ chặt lấy cánh tay còn lại của cô, giọng nói bình thản cất lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lâm Thiển không hề muốn đi cùng với anh đâu.”
Cảm nhận được cô đang cố gắng dùng hết sức lực của mình để dựa người về phía Cố Xuyên, đường viền môi của Chu Cẩn Nguyên bỗng trở nên sắc lẻm như một lưỡi dao.
Chu Cẩn Nguyên cười nhạt một tiếng, rồi cất giọng hỏi Cố Xuyên với vẻ đầy mỉa mai:
“Cậu có biết rằng tôi và Lâm Thiển đã bàn bạc đến chuyện kết hôn rồi hay không.
Cô ấy cũng đã đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi, chỉ vài ngày nữa thôi, cô ấy sẽ chính thức trở thành vợ của tôi.
Cậu, một kẻ hoàn toàn xa lạ, lấy tư cách gì mà dám can thiệp vào chuyện riêng giữa tôi và vợ của mình chứ.”
Bàn tay đang giữ chặt lấy cô của Cố Xuyên bất giác siết chặt hơn một chút, nhưng cậu còn chưa kịp lên tiếng đáp lại, thì cô – người đã bị sự ngạo mạn đến cùng cực của Chu Cẩn Nguyên chọc cho tức điên lên – đã không nhịn được mà bật cười lạnh lùng:
“Cố Xuyên chính là bạn trai của tôi, cho nên chuyện của tôi cũng chính là chuyện của anh ấy.
Còn anh, một tên người yêu cũ đáng ghê tởm, cứ đeo bám mãi không chịu buông tha, anh lấy tư cách gì mà dám sủa bậy như thế với bạn trai của tôi hả.”
Lời của cô vừa mới dứt, một người phụ nữ mặc bộ quần áo bệnh nhân, từ bên trong chiếc xe của Chu Cẩn Nguyên chậm rãi bước ra.
Đó chính là Giang Manh, cô ta yếu ớt dựa người vào bên cạnh Chu Cẩn Nguyên, đôi mắt long lanh ngấn lệ, lời nói ra mang đầy ẩn ý trách móc cô: