Đóng Băng Tình Yêu

Chương 12



Đối mặt với những câu chất vấn nghiến răng nghiến lợi của Chu Cẩn Nguyên, cô chỉ cảm thấy cạn lời, chẳng buồn phí thêm một chữ nào để đáp lại.

Cô đã hai lần đưa tay lên định đẩy Chu Cẩn Nguyên ra, nhưng rồi lại phát hiện ra rằng dù có cố gắng thế nào cũng không thể lay chuyển được hắn.

Chú chó nhỏ vẫn đang điên cuồng sủa inh ỏi để bảo vệ cô, tiếng sủa vang dội đến mức khiến cho đèn hành lang ở mấy tầng lầu liền kề đều đồng loạt sáng trưng lên.

Nhìn thấy đám đông hiếu kỳ tụ tập ở hành lang chung cư ngày một đông hơn, cô đành phải nhượng bộ để tránh làm kinh động đến ba mẹ mình.

Nửa tiếng đồng hồ sau.

Bên trong một quán cà phê mở cửa phục vụ suốt hai mươi tư giờ, Chu Cẩn Nguyên đứng ngay trước quầy thu ngân, gọi hai cốc cà phê đen kiểu Mỹ.

Một cốc không đường, cho thật nhiều đá, được Chu Cẩn Nguyên chủ động đặt ngay trước mặt cô.

“Lâm Thiển, em xem này, thực ra thì anh vẫn luôn nhớ rất rõ sở thích của em mà.”

Nghe những lời đó, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng, khẽ chớp nhẹ hàng mi.

Từ nhỏ cho đến lớn, bất kể là ba mẹ hay những người bạn bè thân thiết nhất, ai cũng đều biết rõ rằng cô ghét nhất chính là vị đắng.

Trong nhà có sẵn cà phê đen, đơn giản chỉ vì Chu Cẩn Nguyên thích uống loại đó mà thôi.

Còn về việc cho thêm thật nhiều đá vào cốc, đó chẳng qua chỉ là cách mà cô vẫn thường làm để giảm bớt đi vị đắng chát khó chịu trong ly cà phê.

Chỉ mới có hai ngày không gặp mặt, vậy mà Chu Cẩn Nguyên bỗng dưng lại trở nên lắm lời đến như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn chưa kịp để cho cô có bất kỳ phản ứng nào, Chu Cẩn Nguyên đã tự mình nói tiếp:

“Về chuyện ngày sinh nhật của em, anh thật lòng xin lỗi.

Là do anh quá bận rộn với công việc nên đã nhớ nhầm ngày, cứ ngỡ rằng đó là vào tháng sau cơ.

Nhưng mà thực ra, anh đã sớm chuẩn bị xong món quà mà em yêu thích rồi.”

Vừa nói, Chu Cẩn Nguyên vừa lấy ra từ trong túi chiếc quần âu một chiếc hộp nhung nhỏ nhắn, tinh xảo.

Thấy cô không hề có ý định mở chiếc hộp ra xem, Chu Cẩn Nguyên khẽ mím môi, rồi tự mình bật nắp hộp, để lộ ra đôi hoa tai được làm bằng pha lê lấp lánh, giá trị của nó chắc chắn không hề nhỏ chút nào.

6

Hai năm về trước, vào một ngày nào đó không còn nhớ rõ, Chu Cẩn Nguyên đã từng thuận miệng hứa hẹn rằng sẽ đích thân lựa chọn cho cô một đôi hoa tai bằng pha lê thật phù hợp để cô có thể diện trong những buổi tiệc tùng quan trọng, trang trọng.

Giờ đây, Chu Cẩn Nguyên cuối cùng cũng đã thực hiện được lời hứa năm xưa ấy.

Thật đáng tiếc thay, cô đã không còn cần đến nó nữa rồi.

“Lâm Thiển, em không thử đeo nó lên một chút xem sao.”

Đôi mắt sâu thẳm của Chu Cẩn Nguyên ánh lên một tia chờ mong tha thiết.

Sau vài giây im lặng, cuối cùng cô cũng cầm lấy đôi hoa tai xinh đẹp ấy.

Thế nhưng, thay vì đeo thử nó lên như mong muốn của Chu Cẩn Nguyên, cô lại đặt chúng gọn gàng trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng lắc lắc vài cái, rồi bất ngờ xoay mạnh cổ tay, khiến cho đôi hoa tai rơi thẳng xuống đất vỡ tan tành thành từng mảnh vụn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com