“Ta có thể giúp ngươi dựng nên tiền đồ như lầu son gác tía, thì cũng có thể khiến ngươi mất hết tương lai, nát bét như tro tàn — ngươi tin không?”
Hứa Hạc Xuyên tay run rẩy, chỉ ta nửa ngày cũng chẳng nói thành lời.
Ta quay đầu nhìn mẹ chồng mặt không còn chút máu, hỏi:
“Còn bà thì sao? Có gì để nói với ta không?”
09
“Ta muốn hòa ly, ngươi có đồng ý không?”
Lời vừa dứt miệng—
Thân thể mẹ chồng run rẩy, ôm n.g.ự.c nhìn Hứa Lâm Xuyên kêu lớn:
“Chuyện này… để sau hẵng bàn, ta…”
“Không cần để sau! Nàng ta cầu nhân đắc nhân, chẳng phải viết cho nàng ta một tờ giấy hòa ly, đuổi khỏi huyện Thanh Thủy, để nàng cút về nhà mẹ đẻ càng tốt ư!”
Hứa Thanh Như trừng mắt nhìn ta, tay ôm gò má sưng vù, nghiến răng ken két:
“Nếu mẫu thân lo không ai phụng dưỡng, thì cứ yên tâm.”
“Tuy nhà họ Tô là thương hộ, nhưng cũng là gia tộc lễ nghĩa. Đợi con gả sang đó làm chính thất, nhất định sẽ mua một tòa tiểu viện cạnh Tô phủ để tiện bề chăm sóc mẫu thân hằng ngày. Cần gì phải uất ức vì người ngoài?”
Hứa Hạc Xuyên thì ôm trán đang chảy máu, cũng phụ họa theo:
“Đại ca đã là tú tài, ta cũng sắp có tiền đồ. Nếu cứ bị nàng ta liên lụy, mang tiếng xấu, chẳng phải được chẳng bù mất? Đuổi đi! Lập tức đuổi đi!”
Tống Minh Nguyệt kéo tay áo Hứa Lâm Xuyên, hắn liền bước lên một bước, chuẩn bị cất lời—
Mẹ chồng lại ôm n.g.ự.c kêu to:
“Việc này… để sau hãy bàn! Ai dám mở miệng thêm câu nào nữa, ta chếc cho các ngươi xem!”
Mọi người đều ngẩn người.
Vừa nghiến răng dìu mẹ chồng vào trong hậu viện, bọn họ vẫn không quên quay đầu nhìn ta đầy căm phẫn:
“Đừng tưởng uy h.i.ế.p được mẹ rồi là muốn gì được nấy!”
Ta lắc đầu, ánh mắt đầy tiếc nuối.
Hồng Diệp ở bên cạnh không hiểu:
“Chẳng lẽ lão phu nhân vẫn còn chút tình nghĩa với phu nhân?”
Ta bật cười lạnh:
“Nếu ta cầm được thư hòa ly mà rời đi, sản nghiệp trong tay ta cũng sẽ theo ta mà đi sạch.”
“Họ nhà họ Hứa chỉ còn nước uống gió Tây Bắc cầm hơi!”
“Con cáo già kia muốn giữ, không phải là ta… mà là gia sản của ta. Đừng mơ họ sẽ buông tay dễ dàng.”
Hồng Diệp rùng mình rít một hơi lạnh:
“Vậy… phu nhân định thế nào?”
Ta thản nhiên:
“Ta còn có thể thế nào? Chỉ có thể để họ — cầu nhân đắc nhân mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
10
Quả nhiên, chỉ trong một buổi trưa ngắn ngủi, đám người nhà họ Hứa đã thương nghị xong đối sách.
Hứa Thanh Như sầm mặt, đến thông báo với ta:
“Mẫu thân thân thể không được khỏe, lại thấy trong phủ u ám lạnh lẽo, ngột ngạt khiến người khó chịu. Đại ca đã làm chủ, mời một gánh hát về náo nhiệt cho vui.”
“Mẫu thân bảo ngươi đi báo cho các vị tộc nhân, mời họ đến nghe hát.”
Thì ra là một vở hảo hí — vở tuồng hay mà họ đã sớm dựng sân khấu sẵn chờ ta diễn.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Thế thì... sao ta có thể không cùng bọn họ ‘diễn cho trọn một màn’?
Ngay khi Hứa Thanh Như vừa rời đi, mấy con chim sẻ nơi mái hiên kinh hoảng vỗ cánh bay loạn khỏi sân viện.
Ta nhướng mày, khóe mắt lạnh buốt:
“Phải rồi… nên cùng họ hát một khúc gia vong nhân diệt mới đúng đạo!”
(*gia vong nhân diệt: nhà tan cửa nát, người mất mạng)
11
Gánh hát hát đến khi trời sẩm tối, theo lẽ thường, ban chủ lẽ ra nên dẫn đoàn quay về khách điếm nghỉ ngơi.
Nhưng mẹ chồng ta nhiệt tình giữ lại, cố nài mọi người ở lại dùng bữa tối.
Từng vòng, từng chén rượu xu nịnh dâng lên trước mặt Hứa Lâm Xuyên, ánh đèn dầu trong phủ dần nhạt đi, bầu trời cũng đã tối mịt.
Khách đến nghe hát muốn cáo từ, mấy người nhà họ Hứa lại lôi chuyện ân nghĩa xưa ra kể, lại thêm nói mẹ già vất vả, rồi cảm tạ tộc nhân đã chiếu cố, cứ thế giữ người ta lại từng lượt một, chẳng để ai rời đi.
Cho đến tận đêm khuya, trong sân viện nơi ta đã tắt đèn nghỉ ngơi, bỗng có một cái bóng đen lặng lẽ lẻn vào.
Ta còn chưa kịp cất tiếng, đã bị bịt miệng.
Ngọn đèn dầu phụt tắt, bóng đêm dày đặc như ma quỷ yêu tà, che kín hết thảy thị phi trắng đen.
Chẳng bao lâu sau—
Rầm!
Một cước đá thẳng vào cửa phòng ta, là Hứa Lâm Xuyên.
Hắn gào lên:
“Gian phu dâm phụ, mau cút ra đây ——!”
*Két…*
Cánh cửa được chính tay ta đẩy mở.
Hứa Lâm Xuyên dẫn theo cả một đám người, khí thế ngất trời, vây chặt cửa viện.
“Giao tên gian phu ra đây!”
“Chớ hòng giấu diếm! Đã làm chuyện xấu mặt, thì nên bị khinh rẻ, bị dẫm đạp, sống không bằng chếc!”
Ta vô thức liếc vào phòng trong một cái, Hứa Lâm Xuyên liền cười lạnh:
“Chột dạ rồi đúng không? Muội muội ta đã nói ngươi tư thông với tên võ sinh kia từ lâu, ta còn không tin. Giờ thì hay rồi, mũ xanh đội thẳng lên đầu ta!”
“A Võ chỉ nói đi giải, nửa canh giờ vẫn chưa thấy quay lại. Hạc Xuyên tận mắt thấy hắn bước vào viện ngươi. Cháu dâu à, đừng nói bọn ta đây là thúc bá mà chẳng nể mặt, đêm hôm khuya khoắt mới đạp cửa xông vào viện của ngươi!”