“Ta thì không c.h.ế.t được đâu, chỉ tiếc… mẫu thân của các ngươi thì chếc đến chẳng còn hơi thở rồi.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Khuyên các ngươi mang theo tên cha chó chếc ấy cút đi cho khuất mắt! Một chiêu diễn đi diễn lại, đến chó còn chẳng thèm xem nữa là!”
Ánh mắt Hứa Lâm Xuyên hoang mang không tin nổi, nhìn ta chằm chằm:
“Ngươi làm tất cả những điều này… chẳng phải vì yêu không được mà hóa thành hận sao? Nay ta đã nhường bước, muốn thành toàn cho tâm ý của ngươi, sao ngươi vẫn… vẫn tàn nhẫn như vậy?”
Ta bật cười khinh khỉnh, ném thẳng ra trước mặt hắn sáu năm dối trá của hắn và Tống Minh Nguyệt.
“Năm ngươi vào tỉnh thành, hai kẻ các ngươi đã sớm dây dưa. Còn lừa sạch gia sản của ta làm sính lễ cưới nàng về. Bịa chuyện rơi xuống nước chếc đuối, ép ta quay về nhà mẹ đẻ, để các ngươi được đôi lứa bên nhau.”
“Đáng tiếc… mẫu thân ngươi lại không nỡ rời bỏ đôi tay biết kiếm tiền của ta, cũng không chịu nổi mùi vị nghèo khổ, nên cầu xin ta ở lại.”
“Nhà họ Hứa các ngươi ai nấy đều ích kỷ, miệng đầy đạo lý nhân nghĩa, nhưng đến khi hoạn nạn, ai nấy đều chỉ biết sống vì mình. Trong cơn tranh đoạt sống chếc ấy, cuối cùng kẻ nào cũng trắng tay, sống không bằng chếc.”
“Đó chính là quả báo mà ta ban cho các ngươi. Đáng đời!”
Không đợi bọn họ kịp mở miệng, Hồng Diệp đã xách theo cây gậy đánh chó, xông tới đuổi người.
Vài gậy vụt xuống, Hứa Lâm Xuyên ôm đầu bỏ chạy như chó cụp đuôi.
29
Hứa Lâm Xuyên, tay trắng không còn gì, cũng chẳng biết phải đi đâu về đâu.
Hắn bán cả tổ trạch của nhà họ Hứa, mang theo tiếng nhục nhã bị tộc nhân khinh bỉ, như kẻ mất hồn mà trốn khỏi huyện Thanh Thủy.
Nhưng vừa rời khỏi địa giới huyện, mang theo hai đứa con nhỏ, thì bị Hứa Hạc Xuyên — ẩn nấp trong rừng — bất ngờ lao ra, một đao đ.â.m thẳng vào bụng.
Sợ một đao chưa đủ trí mạng, hắn còn hung hăng xoáy mạnh lưỡi dao.
“Ta là phận hoang thai? Nếu không phải tại ngươi, ta đã chẳng cần biết đến mặt mũi nhục nhã là gì.”
“Tại sao ngươi còn phải trở về? Ký Như Lan đã đối xử với ta rất tốt, nàng cho ta chỗ dựa, cho ta tiền đồ — những thứ mà cả nhà các ngươi chưa từng cho ta.”
“Là ngươi! Chính ngươi đã đuổi nàng đi! Là ngươi phá hủy hết thảy tương lai của ta. Ngươi đáng chếc! Ngươi đáng chếc vạn lần!”
Không uổng công ta bỏ ra nghìn lượng bạc giúp hắn vượt ngục, cuối cùng cũng không phụ lòng ta — thật sự lấy mạng được Hứa Lâm Xuyên.
Chẳng kịp tẩu thoát, Hứa Hạc Xuyên đã bị truy binh đuổi đến.
Không chịu thúc thủ chịu trói, hắn vùng chạy vào sâu trong rừng, cuối cùng vẫn bị kiếm xuyên tim, c.h.é.m chếc tại chỗ.
Hai đôi mắt chếc không nhắm, trừng trừng nhìn nhau, trong mắt mỗi kẻ là một nỗi không cam lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc ấy, Hứa Thanh Như xuất hiện.
Nàng mang theo hai đứa con của Hứa Lâm Xuyên, mặt tươi cười mà lòng rắn độc:
“Là cô cô, ta đương nhiên phải chăm sóc cho chúng rồi.”
Nhưng vừa quay đầu, nàng đã đem hai đứa nhỏ bán cho nhà giàu làm nô tì trọn đời, ký giấy sinh tử, từ đây kiếp này vĩnh viễn không thể ngẩng đầu làm người.
Nàng dương dương đắc ý:
“Đây là nghiệp mà cha mẹ các ngươi nợ ta, nợ cha, con trả, các ngươi đáng kiếp!”
Nàng cầm lấy năm mươi lượng bạc, toan đổi một chốn khác để làm lại cuộc đời.
Nhưng lại bị bọn thổ phỉ từng bị nàng hại tìm đến báo thù.
Tiền bị cướp, tay chân bị đánh gãy, cuối cùng bị quẳng ra đầu đường xó chợ, sống kiếp ăn xin cầu cơ, lết dưới chân người ta để tồn tại.
Kẻ từng mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo coi thường thiên hạ, nay phải bò sát dưới đất sống từng ngày nhục nhã, dựa vào khúm núm nịnh hót mà giữ lại một hơi tàn không dứt nổi.
Cảnh ấy — còn đau đớn hơn cả cái chếc.
30
Ta nhấp một ngụm trà, chậm rãi nhìn về phía mẹ chồng.
“Cái kết của nhà họ Hứa… bà thấy đã hài lòng chưa?”
Bà ta không nói được một lời, chỉ biết phun m.á.u thành từng ngụm lớn, mặt trắng bệch như giấy.
Đau đến mức cuộn mình co rút, thế mà vẫn c.h.ế.t không xong.
Dẫu vậy, miệng vẫn không quên rủa ta là độc phụ, cả đời không ai đưa tiễn.
Ta bật cười, mở cửa bước ra, đón lấy ánh dương rực rỡ phủ lên mình.
Phía trước chính là trại tị nạn do ta tự tay dựng nên.
Ba mươi lăm đứa trẻ mồ côi, được ta cưu mang nuôi dưỡng, đều mang họ Ký của ta.
Dưới sự chỉ dạy của ta, chúng chính trực, quả cảm, từng tiếng “mẹ” gọi ta, ngọt ngào thân thiết.
Ta chẳng thiếu tiền bạc, con cháu đầy đàn — muốn người tiễn tang, chọn ai chẳng được?
Chẳng qua là trong lúc vượt núi băng đèo, ta từng bị vấp ngã, đập đầu m.á.u me đầy mặt — nhưng xương cốt không gãy, mạng chưa mất, vậy thì chưa tính là thua.
Đại thù đã báo, bạc vàng trong tay.
Nếu một kẻ mang danh độc phụ mà cũng có thể sống trọn vẹn như thế, thì làm một nữ nhân gây mưa dấy gió, phúc lộc song toàn, mang tiếng độc ác thiên hạ... thì đã sao?