Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 838: Cơ Hội Tốt Nhất



"Đi xuống thôi, trên này gió lớn quá, bổn tọa hơi lạnh." Đế Phất Y vươn vai, lười biếng nói.

"Được! Vậy xuống dưới rồi nói." Long Tư Dạ nắm lấy tay Cố Tích Cửu, kéo nàng đi trước.

Hôm nay, Cố Tích Cửu mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, giữa không trung tựa như một cánh bướm nhẹ nhàng bay lượn. Trái lại, Long Tư Dạ khoác trên mình trường bào rộng thùng thình, tà áo trắng phiêu dật như mây trời. Hai người sóng vai lướt xuống, trông vô cùng hài hòa mà cũng đẹp mắt.

Mọi người trong Thiên Tụ Đường: "......"

Ngay cả người trì độn như Cổ Tàn Mặc cũng cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn. Hắn nhịn không được nhìn sang Đế Phất Y.

Thế nhưng Đế Phất Y vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, thậm chí còn nghiêng người nằm trên chiếc đệm mềm mà Mộc Phong đã chuẩn bị sẵn. Hắn chỉ nhẹ nhàng phân phó một câu: "Đưa bổn tọa xuống."

Thế là, Mộc Phong cùng bốn thủ hạ liền khiêng hắn bay xuống.

Những người khác cũng lần lượt đáp xuống theo.

Cố Tích Cửu không ngờ Long Tư Dạ lại nắm tay nàng trực tiếp bay xuống như vậy. Hắn ra tay quá nhanh, đến khi nàng kịp phản ứng thì cả hai đã ở giữa không trung. Xưa nay nàng không thích tiếp xúc thân thể với người khác, dù trước kia từng sánh vai đi cùng Long Tư Dạ, cũng chỉ là bàn chuyện chứ hiếm khi có hành động thân mật.

Lúc này, theo bản năng, nàng muốn rút tay về. Nhưng Long Tư Dạ nắm chặt quá, nàng nhất thời không thoát ra được. Chỉ trong thoáng chốc chần chừ, cả hai đã đáp xuống mặt đất.

Sau khi chạm đất, hắn vẫn không chịu buông tay. Cố Tích Cửu bị siết có chút đau, nhịn không được nhíu mày. Trước mặt bao nhiêu người, nếu nàng giằng co quá lộ liễu, e rằng sẽ thu hút không ít ánh mắt.

Nàng khẽ nâng tay, định mượn cớ vuốt tóc để thu tay về.

Thế nhưng Long Tư Dạ lại kéo nhẹ nàng về phía trước hai bước, rồi giơ tay giúp nàng vén một sợi tóc lòa xòa ra sau tai.

Động tác của hắn vừa nhẹ nhàng vừa dứt khoát, khiến nàng hoàn toàn không có cơ hội tránh thoát, trừ phi muốn trở mặt đánh nhau với hắn ngay tại đây.

Hắn cúi đầu, ánh mắt nhìn nàng thật sâu, giọng nói truyền âm đến tai nàng:

"Tích Cửu, người đứng sau đã bị loại trừ, vở kịch của chúng ta cũng nên hạ màn. Trước đây, mọi người hiểu lầm quan hệ giữa ba người chúng ta, không bằng nhân dịp này giải thích rõ? Đây chính là cơ hội tốt nhất."

Tim Cố Tích Cửu khẽ run lên. Còn chưa kịp nói gì, Long Tư Dạ đã hướng về đám người vừa hạ xuống, lên tiếng:

"Chư vị, trước đó để dụ kẻ đứng sau lộ diện, bổn tọa và Tích Cửu cùng Tả Thiên Sư đã bày ra kế sách này. Thực chất, quan hệ giữa Tích Cửu và Tả Thiên Sư chỉ là một màn kịch để che mắt kẻ địch, còn việc bổn tọa giả vờ thất ý cũng chỉ là diễn xuất mà thôi. Trên thực tế, bổn tọa và Tích Cửu sớm đã tâm ý tương thông, đã hứa hẹn với nhau. Vì chuyện này quá mức quan trọng, sợ tiết lộ sẽ đánh động kẻ địch, nên chúng ta mới phải giấu mọi người. Xin lỗi vì đã khiến các vị hiểu lầm về quan hệ giữa Tích Cửu và Tả Thiên Sư. Để tạ lỗi, bổn tọa nguyện khai lò luyện đan, tặng mọi người vài lò đan dược..."

Giọng hắn trong trẻo, rõ ràng, tựa như làn gió nhẹ truyền khắp bốn phía.

Mọi người thoáng ngây ra, như thể vừa tỉnh khỏi cơn mộng.

Tất cả đều quay sang nhìn Cố Tích Cửu. Dĩ nhiên, cũng có không ít ánh mắt dồn về phía Tả Thiên Sư, người vừa đáp xuống đất và hiện đang nghiêng mình nằm yên một chỗ.

Tả Thiên Sư không nói gì, gương mặt sau lớp mặt nạ cũng khiến người khác khó lòng đoán được tâm trạng của hắn.

Sắc mặt Cố Tích Cửu hơi tái nhợt.

Hôm đó, khi Long Tư Dạ quyết định tiết lộ chuyện nàng và Đế Phất Y tráo đổi thân thể, ba người bọn họ đã trò chuyện rất nhiều, cũng đã bàn bạc về việc dụ kẻ đứng sau màn lộ diện. Long Tư Dạ chủ động nhận vai "kẻ thất tình" để dẫn dụ đối phương, bởi vì tình huống khi đó quá phù hợp với kịch bản này. Hắn thuận thế mà làm, từ đó dẫn đến tất cả mọi chuyện sau này...

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com