Thuỷ tạ này phong cảnh tuyệt đẹp, nơi đây từng là chốn nàng yêu thích, thường đến dạo chơi. Được nghỉ lại nơi này đêm cuối cùng, cũng xem như không tệ.
Nằm cạnh hắn, lòng nàng chợt rối bời, tựa như mặt hồ phẳng lặng bị ném xuống một tảng đá lớn, khuấy động từng vòng sóng lan rộng, khiến tâm tư không thể bình lặng trở lại.
Nàng ngồi thiền một lát, cố gắng buông bỏ suy nghĩ, chậm rãi điều hòa hơi thở, dần dần lấy lại tĩnh tâm. Sau đó, nàng xoay người, nhắm mắt, hít sâu, điều hoà khí tức.
Cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.
Đế Phất Y trở về có chút muộn, lúc tìm thấy nàng, nàng đã say giấc từ lâu.
Dưới ánh đèn lờ mờ, dung nhan nàng càng thêm tinh xảo. Hàng mi dài cong vút, đổ bóng nhàn nhạt trên gò má tựa ngọc. Đôi môi nhỏ khẽ nhếch, như thể đang có mộng đẹp. Nhìn nàng thế này, hắn chợt muốn in xuống đó một dấu ấn thuộc về riêng mình.
Khối thân thể nhỏ nhắn này, hắn rõ ràng đã từng chạm vào, đã vô cùng quen thuộc. Nhưng giờ phút này, khi nhìn từ một góc độ khác, hắn lại muốn ôm chặt nàng vào lòng, che chở nàng thật kỹ. Có lẽ bởi vì bên trong cơ thể này là linh hồn của nàng, một cô nương đến từ thế giới khác, người mà hắn yêu thương.
Ngoài thuỷ tạ, gió đêm nổi lên, thổi vào trong, khiến nàng vô thức co người lại.
Hắn cởi áo ngoài, nhẹ nhàng đắp lên người nàng. Chiếc áo pháp bào của hắn đông ấm hạ mát, nhẹ như tơ lụa, phủ lên nàng mà không hề làm nàng tỉnh giấc. Trong mộng, không biết nàng mơ thấy điều gì, khóe môi khẽ cong lên, lúm đồng tiền mơ hồ thấp thoáng, xinh đẹp như một trái quả nhỏ.
"Bảo bối, nàng mơ thấy gì vậy? Có phải là mơ thấy ta không?"
Đế Phất Y cúi xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng, khóe môi cũng vương ý cười. Nhìn thấy nàng vui vẻ, hắn cũng vui lây.
Ánh mắt hắn dừng lại trên cổ tay nàng, nơi có chiếc vòng Thương Khung Ngọc. Trước đây, khi chữa thương cho nàng, sợ vật này tiết lộ thân phận, hắn đã phong ấn linh thức của nó, nhưng sau đó vẫn chưa gỡ bỏ.
Có lẽ đã đến lúc trả nó về trạng thái ban đầu, để nàng khỏi lo lắng về việc viên ngọc bị hỏng...
Đầu ngón tay hắn thoáng hiện quang mang nhàn nhạt, định thi pháp giải phong ấn. Nhưng nghĩ nghĩ một lúc, hắn lại dừng tay.
Hơi cúi xuống gần nàng, hơi thở hòa vào hơi thở, môi dừng lại ngay trước môi nàng chỉ cách 0,01 mm.
Hắn đã từng hôn nàng, mà mỗi lần đều khiến hắn thực tủy biết vị. Lúc này, hắn cũng rất muốn hôn nàng một lần nữa. Nhưng hiện tại... hắn không dám!
Nha đầu này cực kỳ cảnh giác. Nếu là người khác dám đến gần như vậy, nàng đã tỉnh từ lâu. Nhưng vì là hắn, hắn thu liễm hơi thở, giảm bớt sự hiện diện của bản thân, khiến nàng không cảnh giác, vẫn ngủ say như cũ.
Chỉ là, dù thế, hắn cũng không thể thực sự hôn xuống. Nếu đánh thức nàng, e rằng việc đầu tiên nàng làm không phải là đắm chìm trong cảm xúc, mà là vung tay tát hắn một cái! Như vậy thì chẳng còn gì đẹp đẽ nữa.
Nếu có thể mãi mãi trông chừng nàng thế này thì tốt biết bao...
Trong lòng hắn tựa như có những bọt khí ấm áp vỡ ra từng lớp, khiến trái tim hắn cũng trở nên mềm mại.
"Bảo bối, rồi sẽ có một ngày nàng hiểu được, trên đời này, ta vẫn là người yêu nàng nhất."
Hắn khẽ hôn lên trán nàng, như chuồn chuồn lướt nước.