Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 808: Trên đời này chỉ có một người như ngài



Cố Tích Cửu hỏi: "Ta nên câu cá bằng lưỡi câu cong hay thẳng?"

Đế Phất Y nửa tựa vào cột, lười biếng đáp: "Ai cũng có thể dùng lưỡi câu cong để câu cá. Dùng lưỡi câu thẳng mà vẫn câu được cá mới là bản lĩnh thực sự."

Cố Tích Cửu ngừng lại một chút rồi nói: "Tả thiên sư đại nhân, ta nghĩ ngay cả Khương Thái Công cũng khó mà câu được cá nếu dùng lưỡi câu thẳng. Ông ta chẳng qua chỉ lợi dụng cách câu cá đặc biệt để thu hút sự chú ý của Văn Vương, khiến Văn Vương coi trọng mà thôi..."

Đế Phất Y nhìn nàng, chậm rãi cất lời: "Vậy ta đây, có thể hấp dẫn ánh mắt của nàng không? Khiến nàng nhìn đến ta, nhận ra ta khác biệt với người thường?"

Cố Tích Cửu: "......"

Nàng khẽ cười: "Tả thiên sư đại nhân quá khiêm tốn rồi. Ngài vốn dĩ đã chẳng giống người thường. Trên đời này, chỉ có một người như ngài... Một người đứng dưới trời, nhưng trên vạn người."

Đế Phất Y cắt ngang: "Ta không quan tâm người khác nghĩ ta thế nào. Ta chỉ muốn biết, trong lòng nàng, ta có phải là kẻ không giống người thường không?"

Cố Tích Cửu: "......"

Tối nay Đế Phất Y nếu không nói thì thôi, đã nói là đi thẳng vào vấn đề.

Nàng âm thầm hít sâu một hơi, dời ánh mắt, đáp: "Tả thiên sư đại nhân trong cảm nhận của Tích Cửu... đích thực không giống người thường."

"Hơn hay kém Long Tư Dạ?"

Cố Tích Cửu thoáng thu lại ý cười.

Nàng từng là sát thủ, quen lập kế hoạch cho mọi chuyện, kể cả việc theo đuổi tình yêu.

Long Tư Dạ là người nàng đã dành nhiều năm để theo đuổi. Nàng tin rằng bọn họ là một đôi trời sinh, nên dốc hết sức lực để đến bên hắn. Dù từng có một hiểu lầm nghiêm trọng khiến bọn họ chia xa, nhưng đến kiếp này, số phận lại sắp đặt cho bọn họ gặp lại và hóa giải hiểu lầm. Trong lòng nàng, điều này giống như thiên ý, Long Tư Dạ thật sự yêu nàng, còn nàng đã dành sáu năm ở kiếp trước để đuổi theo hắn. Nếu giờ đây mọi hiểu lầm đều tan biến, lẽ nào bọn họ không nên ở bên nhau?

Nàng và Long Tư Dạ, đáng lẽ nên là nước chảy thành sông.

Trong lòng nàng, hắn tựa như một bến cảng yên bình, nơi nàng có thể dừng chân và nghỉ ngơi.

Nhưng Đế Phất Y lại là một ngoại lệ hoàn toàn.

Hắn xâm nhập vào thế giới của nàng một cách bá đạo, tuyên bố nàng là vị hôn thê của hắn, mạnh mẽ giam giữ nàng trong Hắc Sâm Lâm, rồi lại hóa thân thành Tư Thẩm cùng nàng kề vai chiến đấu.

Hắn vô cớ tức giận rồi quay lưng bỏ đi, nhưng sau đó lại công khai từ hôn với nàng một cách cao điệu.

Hắn ở bên và Vân Thanh La trong ngày Thất Tịch, phô trương tình cảm ở trước mắt nàng, rồi lại xuất hiện ở Thiên Tụ Đường, giúp Vân Thanh La đấu đá với nàng.

Hắn cho Vân Thanh La chỗ dựa, nhưng khi nàng bị thương, hắn lại thay đổi thái độ, ra sức chữa trị cho nàng.

Đương nhiên, sự giúp đỡ của hắn không phải vô điều kiện, hắn ép Long Tư Dạ thề sẽ không bao giờ cưới nàng.

Nàng từng nghĩ rằng hắn chỉ làm vậy để chia rẽ nàng và Long Tư Dạ, để Long Tư Dạ có thể rời xa nàng.

Hắn đối với những đệ tử thiên phú kiệt xuất luôn dành sự quan tâm đặc biệt, nên Cố Tích Cửu vẫn cảm thấy có lẽ hắn chỉ đang suy nghĩ cho Long Tư Dạ.

Hắn làm mọi thứ dường như chỉ để chứng minh nàng là một ngôi sao chổi...

Hắn giống như đại dương sâu thẳm, vừa mê hoặc lòng người, vừa khiến kẻ khác không thể rời mắt.

Lúc ôn nhu, hắn như cơn gió xuân khiến người ta đắm say. Nhưng khi trở mặt, hắn lại chẳng chút do dự nhấn chìm tất cả, chôn vùi mọi thứ không thương tiếc.

Nàng thừa nhận, trong lòng nàng, hắn từ trước tới nay chưa từng giống người thường.

Hắn có thể dễ dàng khuấy động cảm xúc của nàng, nhưng chính sự khó lường ấy khiến nàng theo bản năng cảm thấy nguy hiểm và muốn trốn tránh.

Đến giờ nàng vẫn không rõ, hắn thực sự thích nàng, hay chỉ muốn chọc giận Long Tư Dạ?

Thậm chí, nàng còn từng nghi ngờ... có khi nào hắn thích Long Tư Dạ hay không, thế nên mới ép hôn nàng chỉ để gạt bỏ kẻ thứ ba là nàng?

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com