Bài hát lần này nàng chọn chính là 《Văn Thuyết》, bởi vì cảm thấy nó rất hợp với giọng nói của cơ thể hiện tại.
Chớp mắt liên hoa rực nởDây đai bay trong gió, cốt cách thanh tao tựa nét vẽBích họa phai màu, cầm nến soi chư thiên thần PhậtBiên thành hoang mạc, hồng nhan bạch cốt điêu tàn...
Giọng hát của Đế Phất Y không tệ, thậm chí còn hay hơn cả giọng thật của Cố Tích Cửu. Giọng hắn trầm ấm, pha chút từ tính, khi cất lên lại mang theo một loại ý nhị đặc biệt.
Nàng vừa mới hát được vài câu, Đế Phất Y đã không biết từ đâu lấy ra một cây đàn cầm, nhẹ nhàng gảy theo nhịp, hòa vào tiếng hát của nàng.
Tiếng ca, tiếng đàn du dương vang vọng khắp sân, len lỏi giữa cỏ cây, tựa như gió thoảng qua mặt hồ tĩnh lặng, mềm mại mà dễ chịu.
Ngoài sân, Long Tư Dạ ngồi trên một cành đại thụ, chăm chú lắng nghe.
Môi hắn mím chặt, ngón tay vô thức siết lấy thân cây, đến mức đầu ngón tay cũng trở nên tái nhợt.
Nữ nhân hắn yêu thương lại cùng một nam nhân khác kề vai sát cánh, đàn ca hòa tấu, đẹp đẽ biết bao.
Mà hắn... chỉ có thể đứng ngoài viện lắng nghe, không thể làm gì khác.
Hắn lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp đầy hận ý:
"Đế Phất Y... ngươi cướp nữ nhân của ta, mối thù này không đội trời chung! Ngươi đã vô tình, thì đừng trách ta vô nghĩa!"
Hắn tiếp tục nghe thêm một lát, nhưng dường như không thể chịu đựng thêm được nữa.
Thân hình hắn chợt lóe lên, biến mất trong màn đêm.
Ngay khi hắn rời đi, tán cây đại thụ phía trên khẽ rung rinh.
Giữa những cành khô trơ trọi, một hình nhân nhỏ có màu xanh lá lặng lẽ đứng dậy.
Nó là một con rối gỗ nhỏ, ngay sau đó nó vỗ cánh bay lên không trung, biến mất khỏi tầm mắt.
Trong sân riêng của mình, Vân Thanh La nhếch môi, nhẹ nhàng bấm tay thi pháp.
Không lâu sau, con rối gỗ màu xanh quay trở lại, đậu xuống lòng bàn tay nàng.
Nó thì thầm vài câu, nàng khẽ gật đầu, sau đó tùy ý bóp nát nó, chẳng chút do dự.
Trở lại phòng, nàng ta còn chưa kịp ngồi xuống thì một cánh tay đã ôm lấy eo nàng.
Người nọ khoác một bộ thanh bào, khóe môi khẽ nhếch, cười hỏi:
"Thế nào?"
Vân Thanh La thản nhiên đáp:
"Hết thảy bình thường. Long Tư Dạ thực sự có sát ý với hắn..."
Người kia vừa nghe xong liền hài lòng gật đầu, cúi xuống bế bổng nàng lên, chậm rãi tiến về phía giường lớn.
"Thanh La, làm tốt lắm. Để ta thưởng cho nàng....."
Xoẹt xoẹt!
Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên.
Ban đầu, Vân Thanh La vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt.
Nhưng kỹ thuật trên tay hắn quá cao minh, chẳng mấy chốc đã khiến hơi thở của nàng trở nên gấp gáp, từng lớp phòng bị lần lượt sụp đổ.
Làn da trắng nõn dần dần nhiễm đỏ, giọng nói cũng theo đó run rẩy:
"Ngày mai... ngày mai chúng ta sẽ ra tay ư? Hắn vẫn còn bốn sứ..."
Người kia thấp giọng cười, bàn tay lướt nhẹ trên cơ thể nàng:
"Yên tâm, bốn sứ giả của hắn đã rời đi ba, bên cạnh chỉ còn lại sứ giả Mộc Vân, không đáng lo."
Hắn cúi đầu, nhìn thấy gương mặt của nàng vừa giằng co vừa ỷ lại, ánh mắt hắn thoáng tối sầm, sâu thẳm như vực sâu không đáy.
Khóe môi hắn nhếch lên, nhẹ cắn vành tai nàng, khẽ thì thầm:
"Tiểu bảo bối... lúc trước khi tạo ra ta, vì sao nàng lại không ban cho ta thứ quan trọng nhất của nam nhân? Nếu có, bây giờ ta còn có thể khiến nàng càng sung sướng hơn..."
Vân Thanh La nhắm nghiền mắt lại.
Nàng không để con rối này có bộ phận kia, chỉ vì nàng xem nó như một loại an ủi.
Nàng muốn giữ lại sự trong sạch của mình cho Đế Phất Y...
Nhưng nay, nàng đã chìm trong địa ngục, còn có thể mơ tưởng đến thiên đường sao?
Nếu đã sa đọa, vậy thì cứ triệt để sa đọa đi!
Nếu không thể có được hắn ta... vậy thì hãy hủy diệt hắn ta!
Tốt nhất... để hắn ta chết dưới tay nàng, như vậy mới hoàn mỹ.