Sau đó Cố Tích Cửu nhìn La phu nhân vấn tóc cho thân xác của mình. Bà ấy hiển nhiên rất kích động, đôi mắt ngấn lệ, chóp mũi đỏ ửng, nhưng vẫn mỉm cười, chải từng lọn tóc cho nữ nhi của mình.
Điều đó khiến Cố Tích Cửu ở bên cạnh nhìn xem cũng cảm thấy xúc động.
Bất luận thế nào, thiên hạ này hiếm khi có cha mẹ nào không yêu nhi nữ. Năm đó La Tinh Lam bất đắc dĩ nhảy vực bỏ rơi ấu tử ấu nữ, hơn nữa bị mất ký ức nhiều năm như vậy, bà ấy chỉ có lỗi với hai con chứ không phải là Cố Tạ Thiên......
La Tinh Lam cả đời hy sinh vì tình yêu, thậm chí năm đó còn chống lại cha mẹ để được gả cho Cố Tạ Thiên, cho dù đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ cũng muốn chạy theo tình yêu, và khi tình yêu phai nhạt, bà ấy lại vứt bỏ ấu tử ấu nữ nhảy vực tự sát......
Hành động này của bà ấy không thể nói là sai, nhưng cũng không thể nói là đúng. Cố Tích Cửu đánh giá cao sự kiên định của bà ấy, nhưng lại xem thường cách làm này của bà ấy.
Sống trên đời, không phải chỉ có tình yêu, còn có tình thân, tình bằng hữu......
Nếu Cố Tích Cửu nàng gặp phải tình huống này, nếu đã không còn yêu nam nhân cặn bã kia nữa, vậy không cần quan tâm hắn cưới loại mỹ thiếp nào, chỉ cần suy nghĩ làm sao giữ vững gót chân ở trong viện kia, lợi dụng sự áy náy của Cố Tạ Thiên để xử lý Lãnh Hương Ngọc rồi mới tính tiếp, để hai đứa nhỏ có được sự giáo dục tốt nhất, mười mấy năm sau chẳng phải vẫn là thế giới của nàng hay sao?
Cố Tích Cửu ngẫm nghĩ một lúc. Nếu như nàng xuyên qua thành La Tinh Lam......
Ngay cả khi nàng không thèm muốn tướng quân phủ, nàng cũng sẽ không tự sát để Lãnh Hương Ngọc hưởng lợi? Nàng có thể nghĩ cách ổn định Cố Tạ Thiên trước, tính kế giết chết Lãnh Hương Ngọc, sau đó mới đem theo hai đứa nhỏ chạy trốn, xông pha và tạo dựng một khoảng trời riêng ở trên giang hồ.
Nàng đang chìm trong suy nghĩ, Đế Phất Y đột nhiên truyền âm tới: "Tiểu Tích Cửu...... lát nữa nhớ chuẩn bị lễ vật cho mình."
Cố Tích Cửu mất một lúc mới trả lời hắn: "Ngươi muốn tặng ta cái gì?" Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ta không muốn quà của ngươi!"
Thiếu nợ người này không hay, không dễ gì trả lãi cho hắn ——
Trong tiềm thức nàng không muốn liên quan quá nhiều với hắn, đương nhiên cũng không muốn nhận đồ của hắn.
Đế Phất Y dường như đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, ánh mắt hơi tối sầm lại, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Chẳng qua chỉ là đưa quà nhân lễ cập kê cho ngươi mà thôi, đợi lát nữa mọi người đều đưa. Không sao cả, ngươi không thiếu nợ gì hết. Ngươi cũng bắt buộc phải nhận. Nếu ngươi cố ý không nhận quà của ta, có nghĩa là trong lòng ngươi vẫn còn oán hận ta. Không yêu sẽ không oán hận, điều đó chứng minh ngươi đối với ta......"
Hắn còn chưa kịp nói hết câu đã bị Cố Tích Cửu ngắt lời: "Ngươi suy nghĩ quá nhiều! Thôi được, ngươi muốn đưa ta cái gì? Ta phải lấy ra khỏi không gian trữ vật để chuẩn bị trước."
Đế Phất Y hướng dẫn nàng lấy ra một chiếc túi trữ vật màu tím sẫm từ trong không gian trữ vật.
Cố Tích Cửu xem xét cái túi trữ vật kia trước, ngoại trừ màu tím mà Tả thiên sư thường dùng, dường như nó không có gì khác biệt, có lẽ nó chỉ là một chiếc túi trữ vật phẩm cấp cao mà thôi. Không phải thứ gì quá hiếm lạ.
Vì thế Cố Tích Cửu cũng thấy an tâm.
Sau khi vấn tóc xong, trưởng bối sẽ đưa nàng đi tế bái thiên địa.
Trưởng bối này tốt nhất là người có đức cao trọng vọng nhất trong số tất cả mọi người có mặt ở đây. Và Tả thiên sư Đế Phất Y hiển nhiên thích hợp với thân phận này. Đương nhiên, trọng trách này cũng thuộc về Tả thiên sư.
Cố Tích Cửu đành phải đứng dậy, dựa theo quy tắc mà những người đó nói, nắm tay Đế Phất Y đi tế bái thiên địa.
Đầu tiên, nàng thắp một nén hương, nhỏ giọng cầu nguyện trước tấm biểu ngữ có treo hai chữ "Thiên Địa", sau đó đưa hương cho Đế Phất Y, để sau khi hắn quỳ lạy sẽ cắm vào trong lư hương ở bên dưới tấm biểu ngữ kia.