Nàng dựa theo hướng dẫn của Đế Phất Y, dùng thuật pháp nhỏ mở không gian trữ vật kia ra. Lúc này nàng mới phát hiện trong không gian này của hắn chân chính là đất rộng của nhiều, đồ vật rực rỡ muôn màu, có rất nhiều rất nhiều thứ nàng căn bản không hề biết tên.
Đêm qua lúc hắn mở nó ra ở trước mặt, Cố Tích Cửu chỉ có thể nhìn thấy một góc của không gian này, hiện tại nàng có thể nhìn thấy toàn cảnh ——
Chỉ có thể dùng một từ để hình dung —— bao la như bầu trời đầy sao.
Cố Tích Cửu nhìn thoáng qua, trong đầu hiện lên một câu cảm khái —— người này rất giàu có! Quá giàu!
Mọi người thường dùng từ giàu ngang quốc gia để hình dung phú hào, nhưng đồ ở trong không gian trữ vật của người này đã không thể dùng những từ kia để hình dung được nữa, phải nói là giàu ngang cả thế giới.
Hơn nữa cách hắn sắp đặt mọi thứ trong không gian trữ vật này cũng rất đặc biệt, chỉ cần ấn một cái nút tương ứng trong đó sẽ có một chiếc hộp lớn hiện ra......
Trông nó giống như một cái ổ cứng của máy tính......
Đế Phất Y hướng dẫn Cố Tích Cửu liên tiếp mở ra mấy cái hộp, cuối cùng tìm thấy một chiếc hộp chứa quần áo. Sau khi dựa theo chỉ dẫn của Đế Phất Y, nàng lấy từ bên trong ra một chiếc váy......
Bộ váy kia vừa mới vào tay, Cố Tích Cửu lập tức cảm thấy quen thuộc. Sau khi đóng không gian trữ vật lại, nàng cúi đầu nhìn bộ váy kia, cuối cùng hiểu ra vì sao mình lại có cảm giác quen thuộc.
Đây chẳng phải là bộ váy ánh trăng hay sao?!
Hắn nói muốn tặng cho nàng nhân lễ cập kê, nhưng sau đó hắn lại thiêu hủy nó ở bên cạnh hồ sâu!
Cố Tích Cửu bất chợt ngẩng đầu nhìn hắn: "Bộ váy này chẳng phải đã bị ngươi đốt rồi sao?!"
Đôi mắt kia của nàng như muốn phun ra lửa, Đế Phất Y giơ tay chộp lấy chiếc váy ở trong tay nàng, sau đó giải thích: "Bổn tọa đã kịp thời phục chế nó lại như cũ."
Cố Tích Cửu không phải là đồ ngốc: "Nói bậy! Khi đó ngươi đã mất hết linh lực, sao có thể phục hồi lại đồ đã bị thiêu hủy như cũ? Ngươi xem ta là đồ ngốc sao?!"
Đế Phất Y thở dài, quả nhiên không dễ lừa nàng......
Ở dưới ánh mắt nhìn gần của Cố Tích Cửu, hắn đành phải nói thật: "Chiếc váy này của bổn tọa không dễ gì có được, đương nhiên sẽ không dễ dàng thiêu hủy, bị thiêu hủy chính là một bộ váy khác......"
Lúc đó hắn đốt chiếc váy kia quả nhiên là đã lừa nàng!
Chỉ là lúc ấy thủ pháp của hắn quá nhanh, nàng cũng không nhìn chằm chằm vào hắn, vì thế nên mới khiến hắn thực hiện được 'âm mưu' của mình.
Nhớ tới biểu hiện của mình lúc ấy khi nhìn thấy bộ váy này bị đốt, Cố Tích Cửu không thể bình tĩnh được nữa!
Nàng nheo mắt nhìn bộ váy kia: "Ta thật sự cảm thấy nên đốt chiếc váy này đi!"
Đế Phất Y ho khan một tiếng: "Để bổn tọa mặc đẹp mấy ngày trước đã, sau này nếu ngươi không thích thì đốt cũng được." Hắn vừa nói, vừa bắt đầu cởi chiếc váy đang mặc ở trên người ra.
Thủ pháp của hắn quá nhanh, đợi đến khi Cố Tích Cửu có phản ứng lại, nàng mới phát hiện hắn đã bắt đầu cởi nội y......
Cố Tích Cửu tái mặt!
Nàng lập tức nhào về phía hắn, nắm lấy bàn tay của hắn: "Đừng cởi nữa!"
Đế Phất Y ngẩng đầu nhìn nàng: "Đồ ở đây cũng dơ bẩn rồi, cần phải thay." Hắn dừng lại một chút: "Ngươi lo sợ bổn tọa nhìn thấy cơ thể của ngươi? Như vậy đi, ngươi thay nó giúp ta, ta nhắm mắt lại là được."
Quả nhiên hắn ngừng cử động, nhắm hai mắt và dang hai tay ra, chờ nàng tới giúp.
Cố Tích Cửu thật sự bối rối. Nàng vẫn đang dùng thân thể của Đế Phất Y!
Nếu nàng tiến lên giúp hắn mặc quần áo, người bên ngoài nhìn thấy, chẳng phải là Tả thiên sư đang thay quần áo giúp Cố Tích Cửu?
Đây là điều chỉ phu thê mới có thể làm, nhưng bây giờ nàng lại buộc phải làm như vậy ——
Nàng thấy Đế Phất Y nhắm mắt lại với bộ dáng giống như thịt tanh thì càng thêm tức giận!
Nếu biết được kết quả sẽ như thế này, đêm qua nàng không nên nóng đầu tới đó cứu hắn!
Cũng may hiện tại trong phòng chỉ có hai người bọn họ, vì thế bây giờ nàng giúp hắn mặc quần áo cũng không sao.
Mặc dù trong lòng Cố Tích Cửu hơi do dự, nhưng cũng đành phải cầm lấy chiếc váy kia, để hắn ngồi ở trên giường rồi giúp hắn thay quần áo.
Thủ pháp của nàng rất nhanh, cố gắng hết sức không đụng chạm đến da thịt đối phương. Phải biết rằng, mặc dù da thịt này là của nàng, nhưng cảm giác hiện tại có thể lại là Đế Phất Y ——
Nhưng sự tình chính là vừa khéo như vậy, Cố Tích Cửu mới vừa giúp Đế Phất Y mặc một chiếc quần mới vào chân, còn chưa kịp kéo nó lên, Lam Ngoại Hồ giống như một ngọn gió nhỏ lao vào: "Tích Cửu ——"
Cố Tích Cửu ong đầu, vội vàng kéo chăn trên giường trùm lấy cả người Đế Phất Y!
Lam Ngoại Hồ không ngờ mình sẽ nhìn thấy hình ảnh nóng bỏng như vậy. Nàng ấy há hốc mồm đứng ở cửa giống như bị sét đánh một lúc, sau đó lập tức quay đầu liền chạy: "Ta...... ta không nhìn thấy gì hết......"
Bóng dáng nàng ấy biến mất như một làn khói!
Cố Tích Cửu: "......"
Thôi xong! Trong mắt tiểu hồ ly, chỉ sợ nàng ấy tưởng rằng nàng đang lăn lộn ở trên giường với Đế Phất Y......
Chỉ sợ chuyện này dù nàng có nhảy vào sông Hoàng Phố cũng rửa không sạch!
Nàng có thể khiến thời gian trôi ngược trở lại một chút hay không?
Đế Phất Y cũng chui ra từ trong chăn. Hắn tương đối lý trí, lúc này đưa ra chủ ý: "Tích Cửu, chuyện này rất dễ. Ngươi dùng thân phận của ta đuổi theo Lam Ngoại Hồ, ép nàng ấy phải thề ngậm miệng là được!"
Cố Tích Cửu tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: "Không cần ép nàng ấy thề. Tiểu hồ ly sẽ không nói lung tung!"
Đế Phất Y dứt khoát ngồi dậy, nhìn nàng có chút khó hiểu: "Vậy ngươi thể hiện gương mặt chán nản như vậy làm gì? Ngươi biến khuôn mặt bổn tọa rối rắm như thế là sao?"
Cố Tích Cửu hít sâu một hơi. Nàng rõ ràng muốn sau này sẽ sống cùng với Long Tư Dạ, hơn nữa từng đề cập về điều này với tiểu hồ ly, tiểu hồ ly còn vui vẻ khen Long tông chủ rất tốt, là một phu quân đáng để gả......
Kết quả mới chưa tới hai ngày, tiểu hồ ly lại nhìn thấy Tả thiên sư đang mặc quần áo cho nàng ——
Điều này...... điều này có thể khiến tiểu hồ ly cảm thấy Cố Tích Cửu nàng là người lăng nhăng hay không?!