Trái tim Cố Tích Cửu giống bị cái gì đó đập vào: "Cái...... Cái gì?"
Hắn không nói gì, chỉ mím môi nhìn nàng.
Cố Tích Cửu bị hắn nhìn khiến da đầu tê dại, hơn nữa trên bờ sông này thật sự rất lạnh. Mặc dù hai người ôm nhau như cá liền thể, có thể giữ ấm cho nhau, nhưng hôm nay Tả thiên sư thực sự tà tính, hắn rõ ràng còn sống, là người sống, nhưng cơ thể lạnh lẽo giống như người chết. Hiện tại Cố Tích Cửu không có linh lực hộ thể, ở trong lòng ngực hắn run lên vì lạnh.
Hắn uống say nên nói nhăng nói cuội đúng không?
Hắn có biết bản thân mình đang nói gì hay không?
Cố Tích Cửu vùng vẫy nhưng vẫn không thể đứng dậy được, vì thế dứt khoát nằm xuống ở trong lòng ngực hắn, nghiêm túc nhìn hắn: "Tả thiên sư đại nhân, biết ta là ai không?"
Đế Phất Y vẫn nhìn nàng không nói lời nào, hình ảnh phản chiếu trong con ngươi của hắn chính là bóng dáng của nàng, phía sau nàng là bầu trời đầy sao lấp lánh.
"Này, Tả thiên sư đại nhân, ngài tỉnh rồi à?" Cố Tích Cửu cố gắng khua tay ở trước mắt hắn.
Đôi môi của Đế Phất Y vẫn mím chặt, đôi mắt đỏ hoe, ngẩn ngơ nhìn nàng.
Quả nhiên hắn đã uống say! Quả nhiên hắn vẫn chưa tỉnh!
Khi một người uống say thường sẽ ngủ hoặc là hành động điên rồ, vị Tả thiên sư đại nhân này say rượu thật khác người thường. Hắn say rượu lại ngâm mình và tập hít thở ở trong nước, khiến nàng tưởng rằng hắn đã bị chết đuối!
Không có lý do gì để nói chuyện với người say rượu, Cố Tích Cửu đương nhiên không có ý định nói chuyện với hắn.
Hắn giống như một tiểu hài tử cuối cùng cũng tìm lại được món đồ chơi yêu thích của mình, ôm nàng không chịu buông tay.
Công phu của hắn quá cao, trong khi công phu của nàng quá thấp, hơn nữa nàng còn đang trong trạng thái suy yếu, lúc này cố gắng vùng vẫy đương nhiên không chiếm được ưu thế, cũng không thể thoát ra.
Cố Tích Cửu rất giỏi đối phó với những người say rượu. Ở kiếp trước, nếu bằng hữu của nàng uống say, về cơ bản đều sẽ tỉnh lại sau một cốc nước lạnh của nàng......
Nhưng hiện tại nàng vừa mới kéo hắn ra từ trong nước lạnh, một cốc nước lạnh có thể hắt hắn tỉnh lại sao? Cố Tích Cửu rất nghi ngờ khả năng này.
Lúc này nàng và hắn đang nằm bên cạnh hồ sâu, cách hồ chỉ khoảng vài bước chân.
Sau khi Cố Tích Cửu đã cố hết sức vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của hắn, nàng bắt đầu nghĩ cách đi chuyển về phía hồ sâu......
Cơ thể nàng nhích tới nhích lui ở trong lòng ngực hắn, sau đó thì phát hiện phần thân bên dưới của cơ thể này dường như có phản ứng, không còn lạnh băng nữa, dần dần ấm lên, nhiệt độ cơ thể tăng cao chóng mặt. Chỉ trong vài ba phút ngắn ngủi, Cố Tích Cửu cảm thấy bản thân mình đang nằm sấp trên một cái lò nướng......
Nàng không còn lạnh nữa, nhưng trong lòng lại bắt đầu cảm giác không ổn!
Bởi vì nàng phát hiện ra cơ thể Đế Phất Y nổi lên phản ứng đặc thù —— phản ứng thuộc về nam nhân.
Chỗ nào đó cứng rắn như sắt, xuyên qua lớp vải mỏng, giống như một cái bàn ủi chọc lên trên bụng nàng, khiến nàng không thể bỏ qua!
Nàng hơi hoảng, nhưng ngoại trừ thân dưới của Đế Phất Y rất thành thật ra, những bộ phận khác của hắn đều vẫn đang ngủ say.
Nàng cố gắng thương lượng với hắn. Nàng giãy giụa, cầu khẩn, uy hiếp, thậm chí lấy ra một thanh kiếm ngắn kề vào cổ của hắn......
Nàng đã dùng đủ mọi thủ đoạn, nhưng chẳng khác gì trâu ngâm trong bùn, căn bản không có hiệu quả.
Hơn nữa hắn còn không nói lời nào. Đôi mắt hắn vẫn nhìn nàng, lúc đầu trông có vẻ mê mang đau đớn, rồi dường như dò xét, sau đó thì thâm lại, càng ngày càng sâu ——
Một cánh tay của hắn ôm lấy eo nàng, khiến cơ thể nàng áp sát vào người hắn. Hai người chỉ cách nhau hai lớp vải mỏng, quả thực gần như không có kẽ hở. Vóc dáng của hắn rất cao, so với hắn thì Cố Tích Cửu có vẻ xinh xắn lanh lợi, cả người nàng đều bị bao bọc bởi cơ thể của hắn.