Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 691: Nàng vẫn là một hài tử......



Cố Tích Cửu đã hiểu rõ ý tưởng chung trong lòng, mặc dù nàng không chắc chắn sẽ thắng, nhưng cảm thấy đáng giá đánh một trận!

Lúc này nàng nói về hướng pháp tác chiến, hai người cũng biết đây là một trận chiến quan trọng, vì thế rất nghiêm túc lắng nghe.

Ba người một lần nữa lên đài, Vân Thanh La liếc mắt đánh giá ba người một cái, nhẹ nhàng thở dài: "Các ngươi còn muốn động thủ ư? Vừa rồi ta đã hạ thủ lưu tình...... Trận tiếp theo ta sợ không thể khống chế được lực đạo."

Cố Tích Cửu chỉ nói mấy từ: "Ba trận thắng hai."

Lam Ngoại Hồ cũng nói: "Chúng ta vẫn còn hai cơ hội nữa!"

Nhạc Tử Hạnh mấp máy miệng nhỏ: "Các ngươi chỉ có thể lại đánh thêm một trận." Ý ngoài lời chính là khẳng định trận thứ hai các ngươi vẫn thua!

Vân Thanh La nhìn nhìn Cố Tích Cửu, giống như nhìn một con chó sắp bị mình ép xuống nước: "Nói thật, cho dù thắng các ngươi, đối với chúng ta cũng không có ý nghĩa gì! Như vậy đi, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các ngươi thắng một trong ba trận xem như chúng ta thua, như thế nào?"

Nàng ta có tâm tư, nếu như ba trận thắng hai, vậy thì sau khi đánh thắng trận thứ hai thì nàng ta không cần đánh trận thứ ba.

Nhưng nàng rất muốn ra tay nhiều hơn ở trước mặt Tả thiên sư, cũng không muốn thua Cố Tích Cửu một ván, vì thế nàng ta tỏ vẻ hào phóng, nói ra những lời như vậy.

Hơn nữa sau khi nói những lời này ở trước công chúng, nếu đội của Cố Tích Cửu có chút tâm huyết sẽ lập tức đồng ý với nàng ta.

Nếu ngay cả dũng khí này đều không có, bọn họ chẳng những thua trận đối chiến, thậm chí đánh mất luôn cả lòng tự trọng.

Cố Tích Cửu quả nhiên không cự tuyệt. Nàng liếc mắt nhìn Vân Thanh La một cái: "Ngươi nói thật?"

"Đương nhiên!" Vân Thanh La trả lời không chút do dự.

Cố Tích Cửu mỉm cười: "Chuyện này không phải do ngươi và ta có thể quyết định, còn phải mời các chủ quản quyết định. Còn có đồng bạn của ngươi, đồng bạn của ta."

Vân Thanh La không ngờ Cố Tích Cửu sẽ phản ứng như vậy, nàng ta nhìn về phía đồng bạn của mình: "Các ngươi có đồng ý không?"

Cặp sinh đôi nhìn nhau, sau đó cùng nhau trả lời: "Chúng ta không sao."

Mặc dù Thiên Linh Vũ và Lam Ngoại Hồ biết rằng, khả năng đánh thắng một trận là không hề dễ, nhưng lúc này bọn họ không muốn trở thành kẻ hèn nhát, cùng nhau trả lời: "Chúng ta nghe theo Tích Cửu!"

Điều này có nghĩa là hai bên đều đồng ý, vì thế tất cả mọi người nhìn về phía đài chủ phán.

Cổ Tàn Mặc nhíu mày. Ông là người giàu kinh nghiệm sống, vì thế có thể nhìn thấu được ý định của Vân Thanh La.

Mặc dù nha đầu Cố Tích Cửu từng lừa ông không ít linh thạch, còn khiến ông bị mang vạ mấy tháng, nhưng hiện tại ông thật sự rất ngưỡng mộ nữ hài tử này.

Nàng rất trung thực, có bản lĩnh, có nguyên tắc của riêng mình, khiến người rất khó ghét nàng.

Đôi khi ông còn cảm thấy nữ hài tử này còn mạnh hơn cả đệ tử thiên bẩm Vân Thanh La!

Mặc dù Vân Thanh La là đệ tử thiên bẩm, nhưng ông luôn có cảm giác nàng ta không có gì đặc biệt......

Trận quyết đấu lần này chỉ vì muốn kích thích tính tích cực của các học sinh, bên cạnh đó ông cũng muốn giúp nữ hài tử Cố Tích Cửu tạo nên uy danh ở Thiên Tụ Đường.

Nếu nữ hài tử này muốn đứng ở một nơi như Thiên Tụ Đường, nàng phải có bản lĩnh phi thường mới chấn trụ được nhân tài.

Thành thật mà nói, Cố Tích Cửu mang theo hai đồng bạn của nàng có thể đi đến được bước đường này, đã thực sự nằm ngoài mong đợi của ông, cũng khiến ông vui sướng, vì thế không cần phải khiến nữ hài tử này phải xấu hổ ở nơi đây!

Rốt cuộc —— chẳng phải nàng vừa mới thất tình hay sao?

Hơn nữa hỗn đản Tả thiên sư còn cố ý yêu chiều người mới vắng vẻ người cũ, ngay cả thiếu nữ thành niên khi gặp phải tình huống này cũng sẽ thương tâm muốn chết, huống chi Cố Tích Cửu chỉ là một nữ hài tử còn chưa đầy mười lăm tuổi? Nàng vẫn là một hài tử......

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com