Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 687: Hắn muốn dồn nàng vào chỗ chết?



Cố Tích Cửu không nhịn được liếc mắt nhìn Long Tư Dạ một cái. Nàng hiểu ý của hắn.

Nàng biết hắn lo lắng người bên đội Vân Thanh La sẽ nhân cơ hội này hạ sát thủ, sợ Cố Tích Cửu sẽ bị thương nặng, vì thế hắn không tiếc lấy bảo vật này để đả động nhân tâm. Tình nghĩa này, nàng nhận!

Long Tư Dạ cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau. Hắn biết nàng hiểu nỗi khổ tâm của hắn, trong lòng rất vui. Hắn hơi mỉm cười, khóe môi Cố Tích Cửu cũng nhẹ nhàng cong lên một chút. Hai người nhìn nhau cười, tất cả đều không cần nói.

"Cạch!" Đế Phất Y nặng nề đặt chén trà xuống bàn.

Âm thanh thanh thúy, tất cả mọi người đều nghe thấy.

Cố Tích Cửu cuối cùng cũng chuyển ánh mắt, liếc nhìn hắn một cái. Đế Phất Y vẫn không nhìn nàng, khóe môi cong lên, cười cười. Hắn chậm rãi lấy từ trong ống tay áo lấy ra một vật rồi đặt lên bàn, thản nhiên nói: "Chiến trường không có phụ tử, nếu đã là đối chiến, vậy thì hai bên đương nhiên phải dốc toàn lực. Đao kiếm vốn không có mắt, chẳng lẽ muốn giống như đại cô nương thêu hoa? Đây là Tuyết Ưu Đàm quả, đội thắng có thể lấy được nó."

Mọi người: "......"

Điều này...... Tả thiên sư đang cố ý chống đối Long Tư Dạ hay sao?

Tuyết Ưu Đàm quả là một loại kỳ quả, sinh trưởng bên trong cấm địa rộng lớn đầy ác thú, là một loại thánh quả ở trong truyền thuyết, trình độ quý hiếm có thể so sánh với bàn đào của Vương Mẫu nương nương!

Thậm chí Thương Khung Ngọc với kiến thức rộng rãi cũng trở nên kích động: "Chủ nhân, trái cây này rất tuyệt! Có thể kéo dài tuổi thọ, dưỡng nhan mỹ dung, ăn một quả có thể khiến dung nhan của ngươi vĩnh không già, bà cố nội 80 cũng có thể biến thành một đóa hoa! Chủ nhân, ngươi nhất định phải thắng!"

Ngón tay Cố Tích Cửu khẽ vuốt Thương Khung Ngọc, không nói gì.

Đôi mắt Vân Thanh La sáng ngời, nhìn về phía Đế Phất Y: "Tả thiên sư đại nhân, ý của ngài là nếu trong trận chiến lỡ may đánh chết đối phương, ngài cũng không trách phạt? Hơn nữa còn có thể có được Tuyết Ưu Đàm quả này?"

Đế Phất Y nói giọng nhẹ nhàng: "Ngươi có thể hiểu như vậy."

Hắn lại liếc mắt nhìn Cố Tích Cửu một cái: "Cố Tích Cửu, ngươi có ý kiến gì không?"

Cố Tích Cửu nói giọng càng nhẹ hơn cả hắn: "Đa tạ phần thưởng này của Tả thiên sư đại nhân, Tích Cửu không có ý kiến gì."

Nếu lúc trước nàng có chút tình cảm khó hiểu với Đế Phất Y, lúc này toàn bộ đã tiêu tán theo gió.

Người này rõ ràng biết công phu của nàng thấp hơn Vân Thanh La, và Vân Thanh La lại đặc biệt hận nàng, hận không thể sảng khoái loại bỏ nàng. Nếu quy định khi thi đấu phải có chừng mực, Vân Thanh La sẽ ngần ngại ra tay, nhiều nhất chỉ đánh nàng trọng thương, sẽ không đánh chết nàng.

Nhưng những lời vừa rồi của Đế Phất Y, rõ ràng ám chỉ Vân Thanh La có thể hạ thủ đoạn độc ác.

Thì ra người này lúc tàn nhẫn là như thế này, hắn muốn dồn nàng vào chỗ chết sao?

Trong ngực hình như có máu nóng lăn qua, nàng hơi cúi mặt xuống đè nén lại. Đến lúc đánh nhau, còn chưa biết ai sẽ đưa ai vào chỗ chết đâu!

Hiện tại linh lực của nàng đã là cấp 6 cấp 7, mặc dù vẫn kém xa Vân Thanh La, nhưng kinh nghiệm tác chiến của Vân Thanh La lại không phong phú bằng nàng!

Lam Ngoại Hồ có chút lo sợ bất an, thầm thì bên tai Cố Tích Cửu: "Tích Cửu, chúng ta không bằng bọn họ......"

Nàng đã từng chứng kiến cảnh đôi huynh muội song sinh ấy ra tay. Hoàng Thiên Hành thường bắt nạt nàng đã từng theo đuổi người ta, theo đuổi không được thì biến thành gạ gẫm, kết quả bị Nhạc Tử Hạnh đánh một chiêu bắn ra xa, suýt nữa khiến tên kia hộc máu!

Công phu như vậy ngay cả Lam Ngoại Hồ nghĩ cũng không dám nghĩ, đừng nói tới đối chiến với nhau.

Mặc dù bây giờ Lam Ngoại Hồ không như lúc trước, nhưng đối diện với huynh muội này, trong lòng nàng ấy vẫn có chút bồn chồn.

Lúc đầu nàng ấy nghĩ rằng nếu đánh không lại thì thôi, dù sao cũng không có gì để mất, nhưng nếu như đánh nhau bất luận sinh tử.....

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com