Mặc dù linh lực của Cố Tích Cửu không cao lắm, nhưng nàng có năng lực rất lớn, bản lĩnh lớn, từng tạo ra rất nhiều kỳ tích, thậm chí Cổ đường chủ xưa nay mắt luôn nhìn trên đầu cũng phải lau mắt nhìn nàng.
Ừm, đôi khi ông cũng bị nàng chọc tức đến nỗi ngứa răng.
Nàng yêu thích tiền, nhưng nàng cũng thực hiện theo đúng nghĩa quân tử yêu tiền, cực kỳ sòng phẳng.
Kiếm tiền đều rất quang minh, cho dù có lừa người khác cũng lừa một cách công khai, khiến người đó nguyện ý đưa tiền cho nàng......
Nàng trông có vẻ lạnh nhạt, nhưng lại rất trượng nghĩa. Khi nàng bán dược ở quỷ thị, những người cần dùng gấp mà không có tiền, nàng sẽ tặng người ta trước.
Đương nhiên người đó vẫn mang nợ nàng ——
Nàng làm mọi chuyện theo ý mình, có phong cách độc đáo, không khiến người chán ghét.
Vì thế, nơi mà nhân tài đông đúc như Thiên Tụ Đường, có rất nhiều thiếu niên đem lòng ngưỡng mộ nàng, chỉ là bọn họ sợ hãi khí thế của nàng nên không dám thổ lộ......
Dù sao bọn họ đều là thiếu niên mười mấy tuổi, và lứa tuổi này da mặt vẫn còn cực kỳ mỏng, thường chơi nhất chính là yêu thầm......
'Cố Tích Cửu thất tình' là đề tài mấy ngày nay mọi người thường xuyên bàn tán, nhưng đa số người chỉ là nhàn rỗi nhàm chán nên buôn chuyện phiếm một chút mà thôi, chưa chắc thật sự quan tâm tới chi tiết.
Ngay cả Cổ Tàn Mặc cũng nghe nói về đề tài này, ban đầu ông vốn có chút lo lắng, sợ rằng Cố Tích Cửu sẽ bị phân tâm trong khi thất tình.
Nhưng hiện tại thấy nàng như thế, bỗng nhiên ông cảm thấy yên tâm hơn!
Dáng vẻ này của nàng nào giống người thất tình?
Nàng căn bản không để ở trong lòng, được không?!
Lần này, trên khán đài có rất nhiều giám khảo, Cổ Tàn Mặc cùng với chín vị đạo sư Thiên Tụ Đường, cộng thêm Yến Trần. Chỉ cần nhìn số lượng ban giám khảo, có thể nói lên được giá trị của cuộc đối chiến này.
Lần đối chiến này khác với trước kia. Trước đây, bọn họ chỉ cần một trận là phân định thắng thua, lần này bọn họ cần phải đấu ba trận, xem như cả hai bên đều có cơ hội phát huy hết thực lực chân chính của bản thân.
Ba người Vân Thanh La đã tới, khí thế của ba người này đương nhiên cũng rất lớn, một tràng pháo tay vang lên khi ba người bọn họ bước vào.
Ba người bước lên và đứng yên trên đài. Sáu người đứng đối diện nhau.
Trong lúc tiến vào đấu trường, Vân Thanh La liếc mắt quét qua người Cố Tích Cửu một cái. Nàng ta cho rằng có thể nhìn thấy được sự chán nản ở trên gương mặt Cố Tích Cửu, nhưng không ngờ tiểu cô nương đối diện vẫn luôn bình tĩnh.
Thật ra tâm tình nàng ta rất phức tạp. Khi mới quen biết tiểu cô nương này, nàng ta căn bản không thèm để vào mắt. Bởi vì nàng ta cảm thấy Cố Tích Cửu thậm chí còn không thể so sánh với một ngón chân nhỏ của mình.
Sau này bọn họ không tiếp xúc nhiều lắm, cho dù có tiếp xúc thì nàng ta vẫn luôn cao cao tại thượng, đối phương có lẽ chỉ là bụi bặm ngước nhìn lên nàng ta.
Từ trước tới nay nàng ta chưa từng mong đợi, mình và Cố Tích Cửu sẽ có một ngày chính thức giao đấu với nhau.
Lúc đầu, nàng ta cảm thấy nhục nhã khi nghĩ về điều đó, nhưng bây giờ vẫn phải đứng ở nơi này quyết đấu công bằng với người ta.
Cố Tích Cửu là một huyền thoại, nhưng đó là một sự khó chịu ở trong mắt Vân Thanh La - cũng là một huyền thoại!
Mặc dù nàng ta khó chịu trong lòng, nhưng ánh mắt chủ yếu vẫn dừng ở trên người Cố Tích Cửu, muốn nhìn ra được tâm thái từ những động tác nhỏ nhất của nàng.
Tuy nhiên, Cố Tích Cửu căn bản không nhìn thấy nàng ta. Nàng đang đánh giá cặp sinh đôi kia. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm đến nỗi đôi song sinh đều cảm thấy da đầu tê dại.
Cặp song sinh này năm nay mười lăm tuổi, chỉ lớn hơn Cố Tích Cửu vài tháng mà thôi, trông bọn họ vẫn rất ngây ngô trẻ con.
Dung mạo của cặp song sinh này không phải tuyệt sắc khuynh thành, nhưng đều rất thanh tú. Hơn nữa một nam một nữ có diện mạo giống nhau, đứng bên cạnh nhau tạo nên một cảnh tượng đáng yêu, nhìn qua đúng là cảnh đẹp ý vui.
Nhạc Tử Hạnh là nữ hài tử, tính tình của có chút nóng nảy. Khi bị Cố Tích Cửu đánh giá như vậy thì có chút bực mình: "Ngươi nhìn cái gì?"