Sau khi bên trong trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng giọng nói của Hoàng Đồ cũng truyền ra bên ngoài: "Ai cùng đội với Vân Thanh La? Thực lực của đội đó như thế nào?"
Trừng Ác sứ giả đương nhiên biết hết mọi điều, lập tức bẩm báo: "Là Nhạc Thanh Hạnh và Nhạc Tử Hạnh. Đều là cao thủ trong cao thủ! Chỉ sợ đội của Cố cô nương sẽ thua......"
Thánh tôn trầm mặc một lát: "Nàng thắng hay thua thì liên quan gì tới bản tôn?"
Trừng Ác sứ giả: "......"
Có vẻ như thánh tôn đã thật sự buông tay, sẽ không tiếp tục quan tâm tới chuyện của Cố Tích Cửu nữa, chỉ có thể cầu mong cho tiểu nha đầu kia gặp nhiều may mắn.
Cũng may năng lục sinh tồn của tiểu nha đầu kia rất mạnh, tự mình cũng có thể hô mưa gọi gió, thật ra không cần người khác phải lo lắng cho mình.
Nói thật hắn vẫn rất thích tiểu nha đầu kia. Hắn đang chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình, ngọc bài bên hông của hắn đột nhiên sáng lên. Hắn cầm ngọc bài lên, trong đó hiện ra gương mặt hoảng sợ của Mộc Điện: "Mộc Lôi, Phi Tinh Quốc không bình thường!"
Mộc Lôi nghiêm mặt lại: "Xảy ra chuyện gì?"
"Có một thị trấn ở Phi Tinh Quốc đã xảy ra thảm sát trong vòng một đêm, tình trạng chết rất kỳ lạ, chỉ chừa lại một người sống sót chạy ra ngoài báo tin. Tuyên Đế tức giận, phái người đến đó điều tra. Nhưng tất cả những người được phái đi đều giống như bánh bao thịt quăng ra cho chó, không ai quay lại. Tuyên Đế lại phái một đại tướng tới đó, và tình trạng vẫn như cũ, một đi không trở lại. Hiện tại bá tánh trong Phi Tinh Quốc rất hoảng sợ. Chúng ta có nên nhúng tay vào chuyện này hay không?"
Mộc Lôi hít một hơi: "Vậy Dung Triệt có phản ứng gì không?"
"Không, có lẽ hắn ta vẫn chưa biết. Theo như thám tử hồi báo, bởi vì hắn ta bị thương quá nặng, Tuyên Đế cho hắn ta nghỉ ngơi nửa năm, không cần thượng triều, vì thế hiện tại hắn ta vẫn luôn ở trong phủ Bát hoàng tử của mình ngắm hoa thưởng cỏ ngắm mỹ nhân......"
Mộc Lôi lập tức bẩm báo tin tức mà Mộc Điện vừa truyền tới cho thánh tôn. Sau khi bẩm báo xong, hắn không nhịn được nói một câu: "Thánh tôn, có phải chúng ta đã trông chừng sai người rồi hay không?"
Thánh tôn vẫn luôn im lặng, Mộc Lôi không dám hỏi lại. Gần đây tâm tình thánh tôn vẫn luôn không tốt lắm. Khi tâm tình thánh tôn không tốt, ngài ấy sẽ thích gây rắc rối cho người ——
Vì thế Mộc Lôi không muốn chạm vào cái đuôi cuồng phong đó......
Một lát sau, cửa mở ra, thánh tôn Hoàng Đồ đi ra. Hắn mở miệng dặn dò Mộc Lôi: "Dọn dẹp một chút, ngày mai tới Thiên Tụ Đường xem náo nhiệt."
Mộc Lôi: "......" Hắn cho rằng thánh tôn sẽ tới Phi Tinh Quốc phá án, không ngờ ——
"Thánh tôn, vậy chúng ta không điều tra vụ án Phi Tinh Quốc nữa sao? Thật vất vả mới khiến mai rùa của đối phương xảy ra dị động......" Mộc Lôi không nhịn được mở miệng.
Hoàng Đồ nhìn hắn, ánh mắt kia rất giống nhìn một kẻ ngu ngốc, khiến cho Mộc Lôi nghi ngờ về chỉ số thông minh của mình. Lúc này thánh tôn mới chậm rãi mở miệng: "Một con sói muốn ăn thịt hổ con, nhưng trong động hổ có lão hổ trấn giữ, nó nên làm gì bây giờ?"
Mộc Lôi không ngờ thánh tôn đột nhiên lại giảng giải về truyện cổ tích với mình, trả lời gần như không suy nghĩ: "Đương nhiên là sẽ nghĩ cách đuổi lão hổ ra khỏi động."
"Ồ, vậy chỉ cần đuổi nó ra khỏi cửa động thôi sao?"
"Không thể nào! Cần phải khiến lão hổ đi càng xa càng tốt. Chỉ khi điệu hổ ly sơn mới có thể ăn được hổ con."
Nói tới đây Mộc Lôi dường như đã hiểu ra: "Ý của thánh tôn là người nọ đang dùng kế điệu hổ ly sơn với chúng ta?!"
Thánh tôn rất vui mừng: "Chỉ số thông minh của ngươi cuối cùng cũng lội về được một chút."
Mộc Lôi bối rối, nhưng vẫn còn thắc mắc: "Nhưng thánh tôn, làm sao biết được người nọ muốn đối phó Thiên Tụ Đường? Vì sao lại không phải là nơi khác?"
Thánh tôn càng bối rối hơn cả Mộc Lôi, hỏi lại: "Nơi bản tôn dưỡng hổ con, còn có nơi khác nữa ư?"
Mộc Lôi: "......" Được thôi!
Hắn dường như còn muốn nói nữa lại thôi, thánh tôn không kiên nhẫn: "Có chuyện gì cứ nói!"
"Thánh tôn, thuộc hạ cảm thấy, có lẽ thánh tôn đã xem Thiên Tụ Đường như nơi dưỡng hổ, nhưng đối phương lại chưa chắc sẽ nghĩ như thế.