Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 672: Ngươi bị nãi nãi đeo bám?



Một cặp tình nhân nắm tay nhau tung hoành thiên hạ cũng là một ý kiến hay......

Vì vậy Cố Tích Cửu cảm thấy nên cho Long Tư Dạ một cơ hội, cũng cho bản thân mình một cơ hội, bù đắp những tiếc nuối ở trong kiếp trước.

Đương nhiên, tất cả sự thật đều do một mình Long Tư Dạ tự nói, Cố Tích Cửu cảm thấy vẫn nên đợi sau khi nàng điều tra rõ ràng rồi mới quyết định cũng chưa muộn.

Khi nghĩ về một cặp đôi thần tiên quyến lữ, không hiểu vì sao, bóng dáng Đế Phất Y bất chợt thoáng hiện lên ở trong đầu nàng, trong lòng nàng cảm thấy hơi trống rỗng, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại bình thường.

Nàng thầm cười nhạo mình. Người kia đã không còn liên quan gì tới nàng nữa, cùng lắm...... cùng lắm chính là hắn đã từng dây dưa với nàng, suýt nữa thì đính hôn mà thôi.

Sở dĩ bây giờ nàng đột nhiên nhớ tới hắn, có lẽ là bởi vì hắn đã từng luôn miệng nói nàng là vị hôn thê của hắn, tạo cho nàng một bóng ma tâm lý.

......

Pháo hoa trên đầu bắt đầu nổ tung, mọi người xung quanh đều reo hò cổ vũ.

Ngay cả kiếp trước hai người cũng rất ít có cơ hội cùng nhau xem bắn pháo hoa, bây giờ có cơ hội như vậy, Long Tư Dạ đương nhiên cực kỳ trân quý.

Hắn không muốn ép nàng nắm lấy tay hắn, hắn muốn từ từ tiến tới.

Sau khi xem bắn pháo hoa xong, bọn họ lại đi xem biểu diễn xiếc ảo thuật.

Hai người đi ở giữa đám đông, mặc dù không nắm tay nhau, nhưng Long Tư Dạ trước sau không rời khỏi nàng một tấc, chỉ cần hơi ngoảnh đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của hắn. Dưới ánh sao, khuôn mặt hắn rất quyến rũ ưa nhìn, đặc biệt khi hắn cong môi cười, giống như trong không khí có hoa đang lần lượt nở ra.

Người này thật sự rất đẹp, có thể dùng từ kinh tâm động phách để hình dung. Trước đây hắn luôn đeo mặt nạ ở trước mặt người khác, nhưng lần này hắn không đeo, vì thế thu hút vô số ánh mắt. Bất cứ hắn đi đến đâu, hắn đều trở thành tiêu điểm của ánh mắt mọi người.

Cố Tích Cửu trang điểm nam trang, hơn nữa còn dịch dung. Nàng dịch dung thành một thư sinh cũng rất thanh tú, nhưng khi đứng cùng một chỗ với Long Tư Dạ, nàng hoàn toàn trở thành lá xanh làm nền.

Một ngày thế này mà hai nam nhân cùng nhau đi xem pháo hoa. Một người đặc biệt tuấn lãng còn cẩn thận chăm sóc thiếu niên thấp bé. Dù nhìn thế nào cũng đều trông giống một đôi đoạn tụ ——

Vì vậy ánh mắt mọi người xung quanh nhìn hai người Tích Cửu đều có chút vi diệu. Lúc đầu Cố Tích Cửu không nhận ra điều đó, nàng chỉ cảm thấy mọi người đang quay đầu nhìn mình mà thôi.

Vì thế nàng hỏi Long Tư Dạ bên cạnh: "Vì sao lần này ngươi không mang mặt nạ?"

Long Tư Dạ mỉm cười: "Sau này ở bên cạnh ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không mang mặt nạ, để ngươi nhìn thấy khuôn mặt thật nhất của ta."

Cố Tích Cửu: "...... Long huấn luyện viên, ngươi bị nãi nãi nghèo đeo bám vào người hay sao?"

Long Tư Dạ mỉm cười, không nói chuyện gì, chỉ giơ tay xoa xoa đầu nàng.

Động tác này quá thân mật! Cố Tích Cửu nhảy về phía trước một bước, tránh khỏi bàn tay của hắn: "Đừng động tay động chân!"

"Bọn họ là một đôi đoạn tụ ư?" Bên cạnh cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói nhỏ, không ngờ là giọng nói của Lam Ngoại Hồ......

Cố Tích Cửu theo bản năng nghiêng đầu, nhìn thấy đứng cách đó không xa, đúng là Lam Ngoại Hồ và Yến Trần.

Lam Ngoại Hồ cầm một chuỗi hồ lô đường trong tay, đang nghiêng đầu nhìn về hướng nàng. Nàng ấy nghĩ rằng mình nói rất nhỏ, nhưng Yến Trần bên cạnh lại hận không thể che miệng nàng ấy lại, hắn biết rằng người bên này đã nghe thấy được. Hắn cũng không nhận ra Cố Tích Cửu và Long Tư Dạ, bởi vì trước mặt người khác Long Tư Dạ vẫn luôn mang mặt nạ......

Yến Trần gật gật đầu về phía Cố Tích Cửu xin lỗi, cố gắng kéo Lam Ngoại Hồ rời đi. Trên đường trở về hắn còn khiển trách nàng: "Hai người kia công phu đều không thấp, ngươi ồn ào như vậy người ta có thể sẽ nghe thấy. Nói xấu sau lưng người khác là điều không tốt...... sau này không được như thế nữa."

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com