Trong thế giới này, sinh thần Cố Tích Cửu là ngày mồng mười tháng bảy, chênh lệch ba ngày.
Trong thế giới này, ngày mồng bảy tháng bảy còn được gọi là Tết Khất Xảo.
Trong ngày này, nhóm thiếu nam thiếu nữ đều thích đi ra ngoài vui chơi, đặc biệt là những người có tình chàng ý thiếp, càng thích nắm tay hẹn hò đi dạo cùng nhau.
Bởi vì học sinh Thiên Tụ Đường đều là những tinh anh linh lực cấp 6 trở lên, đều đã đủ tuổi bàn chuyện cưới hỏi. Tuy nhiên, bọn họ không thể sao nhãng việc học, cũng không thể kết hôn khi chưa tốt nghiệp.
Nhưng bọn họ được phép hẹn hò, chỉ cần đừng có thai là được.
Buổi tối hôm đó, Yến Trần đến đón Lam Ngoại Hồ, nói muốn đưa nàng đến một nơi để chơi.
Mấy ngày qua Lam Ngoại Hồ vẫn luôn khắc khổ huấn luyện, lúc này có thể ra ngoài dạo chơi, nàng ấy tất nhiên rất vui. Nhưng nàng ấy vẫn có chút lo lắng về Cố Tích Cửu, sợ nàng ở một mình cô đơn, vì thế ánh trông mong nhìn nàng: "Tích Cửu, ngươi đi chơi cùng chúng ta đi?"
Mặc dù Cố Tích Cửu không kịp đề phòng bị hai người trước mắt này công khai thể hiện tình cảm, nhưng nàng không muốn làm bóng đèn bị kẹp ở giữa bọn họ. Vì thế nàng vẫy vẫy tay, để hai người này nhanh chóng cút đi. Nàng còn dặn dò nói: "Ăn ngon! Chơi vui vẻ!"
Thiên Linh Vũ cũng phất tay về phía Lam Ngoại Hồ: "Ngươi yên tâm đi chơi đi, tối nay tiểu gia sẽ ở cùng Tích Cửu, đảm bảo sẽ không khiến nàng cô đơn."
Lời nói này có ý gì vậy?!
Cố Tích Cửu: "......" Nàng đá một chân về phía tiểu tử này: "Ngươi cũng cút cho ta!"
Thiên Linh Vũ bị hành động này của nàng lộn nhào trên không một cái, sau đó rơi xuống mặt đất: "Nha đầu thô lỗ, tiểu gia thật sự muốn ở cùng ngươi."
"Không cần thiết." Cố Tích Cửu đáp lại hắn ba chữ, xoay người rời đi.
"Ài, Tích Cửu, Tích Cửu, tối nay Thiên Tụ Đường không cấm ra ngoài, chúng ta đi dạo trấn nhỏ dưới chân núi đi? Rất náo nhiệt." Thiên Linh Vũ nhảy nhót đuổi theo nàng, theo sát phía sau.
"Không có hứng."
"Thật sự rất vui, chúng ta cùng đi đi. Ta đi một mình cũng rất thê lương."
"Vậy ngươi đi tìm một tình nhân đi cùng ngươi đi."
"Tìm tìm không thấy, không ai chịu đi cùng ta......"
"Ngươi đừng lừa ta, ngươi cho rằng ta không biết? Bây giờ tiểu cô nương đi theo phía sau ngươi có thể xếp vào một lớp!" Cố Tích Cửu khinh thường, trực tiếp vạch trần lời nói dối của hắn.
Sau khi tiểu tử này khôi phục công lực, đại sát tứ phương, giá trị trên thị trường của hắn tăng lên như điều gặp gió, có vô số người mê muội.
Chẳng những bọn họ ở Lưu Vân ban, thậm chí trong Tử Vân ban cũng có.
Mỗi lần đội của nàng đi thi đấu, mấy tiểu cô nương mê muội này sẽ tới cổ vũ hắn.
Nếu hắn bằng lòng, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, sẽ có tiểu cô nương tới cửa cam tâm tình nguyện cùng hắn trải qua ngày lễ tình nhân......
"Nhưng các nàng không phải là ngươi!" Thiên Linh Vũ buột miệng thốt ra.
Cố Tích Cửu nhướng mày, Thiên Linh Vũ vội vàng sửa lời: "Ta quen thuộc với ngươi hơn. Ngày hội đi chơi với người quen sẽ thú vị hơn. Đi với các nàng ấy quá nhàm chán."
Cố Tích Cửu vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói lời thấm thía: "Thiếu niên, ngày hội thế này ngươi nên đi cùng với tiểu tình nhân, hoặc nên đi chơi một mình. Nếu ngươi thật sự cảm thấy cô đơn, có thể tìm mấy anh em cùng nhau ra ngoài đi chơi điên cuồng một chút cũng được."
Nàng không muốn dây dưa thêm với hắn, quay người lại trực tiếp thuấn di biến mất.
......
Cố Tích Cửu tất nhiên không có ý định dành cả buổi ở trong phòng, nàng một mình cưỡi Phong Triệu đi tới trấn nhỏ phía dưới chân núi.
Phong Triệu lao nhanh như gió, chưa đầy một giờ đã chạy tới nơi đó.
Lúc này màn đêm vừa mới buông xuống, trấn nhỏ đã rất náo nhiệt.
Có lẽ là vì nó gần với Thiên Tụ Đường nên được che chở, trấn nhỏ cực kỳ bình yên.
Mấy năm nay thỉnh thoảng xảy ra chiến tranh, nhưng không hề ảnh hưởng tới nơi này. Những yêu ma quỷ quái khác cũng không dám tới đây gây rối.