[Cứ tưởng đâu là sẽ phải tranh đấu khốc liệt, nhưng tôi không ngờ tinh huống giờ lại ấm áp như vậy.]
[Tranh đấu gì chứ? Đó chỉ là quy tắc trò chơi do cấp trên đặt ra cho cấp dưới thôi, cám dỗ họ cạnh tranh bằng một mẩu bánh nhỏ, cuối cùng nuốt hết một miếng bánh lớn cho riêng mình.]
Nửa đêm, khi xuống lầu uống nước, tôi giật mình một bóng người.
"Lâm Minh Dương, anh bị bệnh à?"
Trong bóng tối, sắc mặt hắn càng ngày càng âm trầm.
"Lâm Y, cô muốn cái gì?"
「......」
"Địa vị, quần áo, trang sức, tình cảm gia đình, cái gì cô cũng có, cha mẹ cho cô nhiều tiền như vậy, cô không thiếu thứ gì, tại sao cô cứ muốn tranh giành cổ phần của nhà họ Lâm với tôi?"
"Tranh giành?" Tôi chế nhạo: "Vốn dĩ tôi là con gái ruột của nhà họ Lâm, cha tôi đồng ý, tại sao tôi không thể nhận?"
"Một người phụ nữ vẫn không nên tham vọng như vậy, cô không thể làm một công chúa nhỏ ngoan ngoãn như Minh Châu sao?"
"Tôi cũng sẽ đối xử với cô như em gái, tôi có thể cho cô bất cứ thứ gì cô muốn."
Tôi cảm thấy thật nực cười: "Cái gì gọi là “anh có thể cho tôi”? Thứ anh đang dùng bây giờ không phải của tôi sao? Tu hú chiếm tổ chim khách một thời gian dài nên mặc định mình là chủ nhân cái tổ à? Tôi không đuổi anh đi là đã có lòng tốt rồi.”