“Đánh hay lắm, mắng cũng hay lắm. Nàng phải nhớ kỹ —— dù là ai vô lễ với nàng, đều phải phản kháng, phải học cách bảo vệ bản thân.”
Ta mím môi không đáp, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng, như có thứ gì đó lặng lẽ đ.â.m chồi nảy lộc.
Là tự tôn.
Là tự trọng.
Là tự giữ lấy bản thân.
Là… tự tin.
Ngày tháng vẫn trôi như thường lệ.
Chỉ là, kể từ khi xảy ra biến cố ở Vạn Hoa Lâu lần trước, ánh mắt Triệu Mộ nhìn ta luôn mang theo vẻ kỳ quặc.
Tử Trúc mỗi lần trông thấy ta, không còn dáng vẻ lạnh lùng như trước, ngược lại cung kính hành lễ, rồi khẽ gọi một tiếng:
“Hương Ngưng cô nương.”
Lúc ấy, ta mới dần hiểu được cái cảm giác được người ta kính trọng là như thế nào.
Vài nha hoàn bên người Triệu Mộ chưa từng so đo tranh giành, cũng không hề ngấm ngầm đố kị.
Bởi vì —— Triệu Mộ đã cho họ quá nhiều.
Mỗi một người đều được hắn nuôi dưỡng chu toàn.
Hắn đem cửa hàng hương liệu trong thành Kinh Châu giao cho ta quản lý.
Chưa đến hai tháng tiếp nhận, ta đã đại khái nắm được hết các loại hương liệu, cũng bắt đầu tự mình điều hương thử nghiệm.
Hôm đó, ta vừa trở về từ bên ngoài thì chợt đụng phải một người.
Nói là đụng phải, không bằng nói là đối phương cố tình chặn đường.
Chính là nhị công tử của phủ Định Viễn hầu.
Tướng mạo nhị công tử kém xa Triệu Mộ, ánh mắt hắn nhìn ta lộ rõ vẻ dâm tà.
Ta bước sang phải, hắn cũng sang phải.
Ta chuyển sang trái, hắn cũng theo trái.
Tóm lại, hắn đứng chắn đường, không cho ta đi.
Ta cố gắng nói lý lẽ:
“Nhị công tử, ta là người bên trong viện của đại công tử, mong công tử nể mặt mà tránh đường.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhị công tử bỗng đưa tay nắm lấy cổ tay ta:
“Nghe nói đại ca nuôi một con chim hoàng yến, lại còn ra tay hào phóng, tặng cả cửa hàng cho ngươi. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên sắc nước hương trời.”
Hắn nheo mắt cười:
“Sao ta lại không biết, mắt nhìn người của đại ca lại lợi hại đến vậy? Nhưng… so với theo tên lãng tử như đại ca ta, không bằng theo bổn thiếu gia thì hơn.”
Nói đoạn, hắn lại tiến sát ôm lấy ta.
Những lời hắn nói thật quá trơ trẽn.
Ta càng giãy dụa, hắn càng hăng hái.
Rất nhanh, ta nhận ra —— hắn cố tình gây chuyện.
Nói chính xác hơn —— hắn muốn mượn cớ khiêu khích Triệu Mộ.
Ta vốn không nên gây thêm rắc rối cho Triệu Mộ, nhưng sự đã tìm tới cửa, tránh cũng chẳng được.
Nhị công tử ánh mắt sáng rực, hít sâu một hơi:
“Thơm quá!”
Nói rồi, hắn cúi người hòng hôn ta.
Ta nghiêng đầu tránh, kết quả bị hắn hôn lên một bên má.
Dạ dày lập tức cuộn lên, suýt nữa thì nôn ra.
Ngay khoảnh khắc ấy, bản năng khiến ta rút cây trâm cài đầu, đ.â.m thẳng vào hắn.
Hắn vừa hôn má phải ta, ta liền cào rách má trái hắn.
Nhị công tử đau đớn buông tay, giận dữ gào lên:
“Tiện tì! Bổn thiếu gia ta đây vừa mắt ngươi, ngươi nên cảm tạ trời đất mới phải! Người đâu! Đem ả vào Thanh Nhã Trai cho ta!”
Ta bị người lôi kéo áp giải đi.
Xong rồi…
Trong lòng ta lạnh toát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta há lại không hiểu —— mình chỉ là cái cớ.
Mục tiêu thật sự của nhị công tử, là nhằm vào Triệu Mộ.
Nếu Triệu Mộ không ra tay, ta chắc chắn sẽ đi vào con đường cùng.
Nhưng nếu hắn đến cứu ta, thì phủ Hầu gia ắt sẽ ra tay chèn ép hắn.
Hay là… tự vẫn cho rồi.
Ý nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu ta.
Nhưng ngay sau đó, ta lại nhớ tới lời Triệu Mộ từng nói:
“Chỉ cần còn sống… ắt sẽ có đường lui.”
Mấy mụ ma ma già trong Thanh Nhã Trai trói chặt tứ chi ta lên giường.
Nhị công tử một bên lau vết m.á.u bên má trái bằng khăn tay, một bên tháo thắt lưng.
Hắn cười dâm tà, giọng điệu hiểm độc:
“Ngươi đoán xem, lát nữa đại ca tới, thấy con chim hoàng yến hắn nuôi nằm dưới thân ta mà rên rỉ, liệu hắn có phát điên không?”
Ta giãy giụa nhưng vô ích, trái lại trong lòng lại bình tĩnh đến lạ thường:
“Nhị công tử, ngươi đấu với đại công tử… chỉ biết dùng thủ đoạn này thôi sao?”
Nhị công tử khựng lại một chút:
“Ý ngươi là gì?”
Ta cười lạnh:
“Nhị công tử đừng tưởng rằng, làm nhục ta là có thể kéo đại công tử xuống được.”
“Không giấu gì, dù lát nữa ta thật sự mất đi trong sạch, bất kể là ta hay đại công tử, cũng sẽ không vì thế mà rối loạn.”
“Chỉ cần ta còn sống… dù cá c.h.ế.t lưới rách, ta cũng nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi.”
Hắn tàn độc, nhưng ta… thì điên.
Ta đang câu giờ.
Má trái nhị công tử vẫn còn rỉ máu.
Ta hỏi:
“Nhị công tử không định cầm m.á.u sao? Gương mặt này mà bị hủy, thì thật đáng tiếc.”
Nhị công tử ngẩn ra, lúc thì giận, lúc lại cười:
“Ý ngươi là, mặt gia đây rất đẹp?”
Ta suýt chút nữa thì nôn ra.
Có Triệu Mộ làm mẫu trước mắt, giờ nhìn ai ta cũng thấy kém mấy phần.
Nói về dung mạo… ta chưa từng gặp ai hơn được Triệu Mộ.
Lúc này, ta cố ý hỏi lại:
“Chẳng lẽ nhị công tử chưa từng tự thấy mình rất đẹp sao?”
Hắn cười, nhưng sắc mặt lại lập tức sa sầm.
Hắn cúi người, bóp chặt cổ ta:
“Ngươi đang đùa giỡn ta! Quả nhiên là do đại ca ta dạy ra, gian xảo độc địa y như nhau!”