Người kia lúc này mới thu lại vẻ cợt nhả, đổi giọng nghiêm túc:
“Thái tử điện hạ sai ta chuyển lời: gần đây có kẻ âm thầm theo dõi ngươi. Hiện giờ chưa ai biết ngươi đang âm thầm làm việc cho Thái tử, nên thân phận của ngươi phải tuyệt đối giữ kín. Trước khi được lệnh hành động, ngươi vẫn phải tiếp tục giả vờ làm công tử phong lưu. Ngươi càng tỏ ra ăn chơi phóng đãng, càng ít ai nghi ngờ đến.”
Ta: “…”
Trời ơi, mấy chuyện cơ mật thế này… ta nghe có được không vậy?
Triệu Mộ ho khan một tiếng, đáp:
“Ta đã rõ. Tạ huynh chuyển lờ, còn gì nữa không?”
Người kia nhún vai:
“Ta vừa từ Đông Cung về, Thái tử muốn hỏi — tên tân khoa thám hoa Quý Minh Thận kia, liệu có thể lôi kéo về phe mình không?”
Nghe đến cái tên ấy, tay ta bất giác run lên, không cẩn thận chạm trúng thứ gì đó — ta ngẩng đầu theo bản năng.
Ngay khoảnh khắc ấy, Triệu Mộ như hóa đá, khuôn mặt tuấn tú bỗng đỏ ửng rồi trắng bệch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn lập tức ho khan, tay còn giữ chặt cổ tay ta, không để ta nhúc nhích thêm nữa.
Triệu Mộ: “Ta sẽ thuyết phục được Quý Minh Thận.”
Người kia nghi ngờ:
“Tử Khanh, mặt ngươi sao đỏ thế? Nóng à?”
Triệu Mộ lật quạt phẩy liên hồi, gắt gỏng:
“Ngươi còn chuyện gì không?”
Người kia cười gượng:
“Phụ thân ngươi định thay mặt đệ đệ ngươi xin phong vị thế tử cho hắn. Kế mẫu của ngươi có khi sẽ ra tay hạ độc, ngươi cẩn thận thì hơn.”
Triệu Mộ là trưởng tử do chính thất sinh ra, đang sống sờ sờ ra đó, chức vị thế tử sao có thể rơi vào tay con kế thất?
Triệu Mộ:
“Đa tạ nhắc nhở. Ta sẽ cẩn thận.”
Người kia còn định nói gì, Triệu Mộ đã thẳng tay đuổi khách:
“Ngươi có thể đi rồi.”
Người nọ há miệng ra, lại chỉ đành lắc đầu, rời đi.
Nam tử kia vừa rời đi, ta lập tức bị Triệu Mộ lôi ra khỏi gầm bàn.
Chưa kịp đứng vững, ta đã cuống quýt phân trần:
“Ta không có chạm vào chỗ đó! Không… không phải ta cố ý nắm! Ngài phải tin ta!”
Càng nói càng sai.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Sắc mặt Triệu Mộ đỏ bừng, tay vẫn không ngừng phẩy quạt lấy lệ.
Hắn như sắp nổi cơn lôi đình đến nơi.
Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, trầm giọng:
“Vừa rồi nàng nghe thấy chuyện cơ mật, nàng nói xem… ta có nên g.i.ế.c nàng không?”
Ta lập tức bịt chặt hai tai:
“Không có! Ta cái gì cũng chưa nghe thấy!”
Triệu Mộ bật cười, không rõ là cười vì tức, hay cười trong bất đắc dĩ:
“Nàng đã nghe đến mức đó, thì ta cũng chẳng thể thả nàng đi. Ít nhất… cho đến khi Thái tử đăng cơ, nàng chỉ có thể ở lại bên cạnh ta.”
Ta gật đầu như gà mổ thóc.
Rời khỏi Triệu gia, ta thật sự không có nơi nào để dung thân.
Hắn lại liếc nhìn tay ta một cái, buông lời chê trách:
“Đầu ngón tay nàng… nên cắt tỉa lại cho sạch sẽ!”
Ta líu lưỡi, vội vàng đáp:
“Công tử yên tâm! Ta sẽ lập tức đi cắt! Lần sau tuyệt đối sẽ không làm đau ngài nữa!”
Bàn tay đang quạt của Triệu Mộ chợt khựng lại, nhìn ta như thể đang thấy quỷ hiện hình.
Còn ta đã vội xoay người bỏ chạy, chẳng buồn để ý đến biểu cảm của hắn nữa.
Hai ngày tiếp theo, ta cẩn thận từng chút một, không dám chủ động trêu chọc hắn.
Ta ru rú trong phòng nha hoàn, chăm chỉ đọc mấy quyển sách về trà nghệ, điều hương, dược thiện.
Triệu Mộ từng nói:
“Mỗi người đều có điểm mạnh riêng. Đừng lấy sở đoản của mình mà so với sở trường của kẻ khác.”
Sư muội của Quý Minh Thận là nữ tài tử, ta đâu thể sánh bằng học vấn của nàng ta.
Thế nhưng ta siêng năng, thứ khác không biết thì học — học một biết mười.
Hôm ấy, Mặc Họa hớt hải chạy tới gọi:
“Nguy rồi! Công tử đắc tội với Hầu gia, giờ đang bị trừng phạt theo gia pháp tại tiền viện!”