Đoạt Hương

Chương 2



Còn chưa bước tới gần, ta đã ngửi thấy mùi hương nồng đậm từ người hắn.

Quả thực… là một nam nhân toả hương thơm ngát.

Giống hệt đám công tử phong lưu trong gánh hát rong.

Quý Minh Thận nói:

“Hương Ngưng, đây là đại công tử nhà họ Triệu, cũng là bằng hữu tâm giao của ta. Ta đã nói rõ chuyện của nàng với huynh ấy, huynh ấy sẽ chiếu cố tốt cho nàng.”

Ta vội nắm lấy tay áo hắn, không muốn ở lại phủ họ Triệu.

Sắc mặt Quý Minh Thận hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, thở dài một hơi, rồi gỡ tay ta ra:

“Hiện tại là thời điểm mấu chốt trong con đường làm quan của ta, đừng gây phiền phức cho ta nữa. Triệu công tử là người tốt, nàng không cần sợ.”

Lúc ấy, vị công tử phong lưu kia khẽ bật cười, ngữ điệu vừa bỡn cợt vừa lười biếng:

“Đúng vậy, ta vốn là người tốt, đặc biệt thương hoa tiếc ngọc.”

Ngay khoảnh khắc ấy, không hiểu sao, trong đầu ta chợt hiện lên hình bóng của tên buôn người năm xưa —— kẻ đã bán ta cho nhà họ Quý.

Khi ấy, hắn cũng từng mỉm cười mà nói:

“Ta là người tốt.”

“Bánh hoa đào…”

Ta vừa định đưa hộp bánh ra, thì Quý Minh Thận đã xoay người rời đi.

Bóng lưng hắn vội vàng, chẳng buồn ngoảnh lại.

Ta hiểu, hắn có chí lớn và dã tâm.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Từng tận mắt nhìn hắn đèn sách khổ luyện suốt bao năm, sao ta nỡ làm điều trái tai gai mắt, lại càng chẳng dám gây thêm phiền lụy.

Ta chỉ là…có rất nhiều lời muốn nói cùng hắn.

Ví như —— Thúy Hoa lại mang thai đứa thứ ba rồi, Lý viên ngoại vừa nạp thêm phòng thiếp thứ mười ba, hay Vương Nhị Ni đã gả cho Thiết Xuyên.

Nhưng có lẽ, những chuyện ấy với Quý Minh Thận giờ đã chẳng còn ý nghĩa gì.

Ta và hắn, tựa hồ chẳng còn gì để nói.

Ta hoang mang, luống cuống, như con thuyền nan trôi dập dềnh giữa mặt hồ, chẳng biết đâu là bến bờ.

Trong lòng man mác, như có gì đó chua xót, không rõ ràng, nhưng chẳng thể nào làm ngơ.

Lúc ấy, Triệu Mộ rướn người lại gần ta mấy phần.

Trời nắng không gắt, vậy mà hắn vẫn cứ phe phẩy cây quạt xếp, ánh mắt đảo qua người ta mấy lượt, khóe môi nhếch lên, cười như không cười:

“Ngươi chính là đồng dưỡng tức mà Quý Minh Thận nuôi ở Đào Hoa thôn? Tuy có hơi đen một chút, nhưng vóc dáng cũng coi như không tệ.”

Ý gì vậy?

Ta lùi về sau một bước, lộ rõ cảnh giác.

Nam tử này… đẹp đến mức quá đáng, như thể nấm đỏ mọc trên núi – đẹp thì đẹp thật, nhưng có độc.

Triệu Mộ khẽ bật cười, để lộ hàm răng trắng đều, phân phó cho hai thị nữ bên cạnh:

“Mặc Thư, Mặc Họa, dẫn nàng ấy đi tắm rửa sạch sẽ, thay y phục tinh tươm vào. Trong viện của bản công tử, không được để thứ xấu xí xuất hiện.”

Ta: “…”

… Thôi được.

Ta cũng chẳng còn lời nào để nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù gì ta cũng là hoa khôi một vùng ở Đào Hoa thôn, nhưng so với nam tử trước mặt, quả thực… kém xa.

Chẳng mấy chốc, ta bị đưa vào một gian phòng bên cạnh, thật sự bị kỳ cọ tắm rửa từ đầu đến chân.

Mấy ngày đi đường vất vả, ta cũng chưa kịp tắm gội, chỉ đành mặc cho người ta xử lý.

Thấy hai tỷ tỷ lại thay thêm một thùng nước ấm nữa, ta khẽ gãi ngón tay, trong lòng có phần ngượng ngập.

Lúc tái kiến Triệu Mộ, hắn đang ngồi pha trà trong sân, trong ấm trà thả lả tả cánh đào —— đúng là một người biết hưởng thụ.

“Triệu… Triệu công tử, đa tạ huynh đã chiếu cố.”

Ta bắt chước lời thoại trong hí khúc, lên tiếng chào hỏi một cách gượng gạo.

Nơi này người lạ cảnh lạ, ta chỉ thấy bản thân mình lạc lõng, không biết phải làm sao.

Triệu Mộ liếc mắt nhìn ta một cái, lại nghiêng đầu phân phó thị nữ:

“Từ nay về sau, mỗi ngày dùng phấn ngọc trai đắp mặt cho nàng ấy.”

Ta vốn định từ chối, nhưng vừa nhớ tới lời Triệu Mộ khi trước — rằng trong viện của hắn không thể có thứ xấu xí — liền lập tức ngậm miệng.

Người trong thành… đúng là rỗi hơi cầu kỳ.

Triệu Mộ lại căn dặn:

“Triệu gia vốn phức tạp, bình thường đừng có chạy lung tung. Nếu nàng xảy ra chuyện gì, đừng trách ta không chiếu cố chu toàn.”

Ta khẽ “ồ” một tiếng.

Hắn lại khẽ cười thành tiếng, chẳng rõ là cười vì điều chi, mà nụ cười kia… vừa xấu xa, vừa bất cần.

Vài ngày sau, ta ở Triệu phủ quả thực sống những tháng ngày cơm ngon áo đẹp, mỗi ngày đều có người hầu hạ, ăn mặc đủ đầy, chẳng thiếu thứ gì.

Ngoài chuyện được đắp mặt bằng phấn ngọc trai mỗi ngày, còn có cả bồn tắm ngâm trong cánh hoa.

Mặc Họa bảo:

“Hương Ngưng cô nương đừng cảm thấy phiền toái, công tử làm vậy cũng là vì muốn tốt cho cô. Huống chi… công tử nhà nô tỳ vốn dĩ không giữ thứ xấu xí bên mình. Ngay cả hoa trong viện của người, cũng là từng đóa từng đóa được lựa chọn kỹ càng.”

Ta đã sớm hiểu rõ.

Bởi ngay cả đám thị nữ quanh Triệu Mộ, ai ai cũng da trắng môi hồng, dung nhan diễm lệ.

Vài hôm sống trong phủ, ta đại khái cũng hiểu được tình hình trong phủ Định Viễn hầu – nhà họ Triệu.

Triệu Mộ là trưởng tử do chính thất sinh ra, nhưng hầu gia còn có kế thất và một đứa con trai thứ cũng do chính thất sinh.

Vậy nên, vị trí Thế tử đến nay vẫn chưa được quyết định.

Triệu Mộ vốn là kẻ quen thói phong lưu, chẳng màng đèn sách cũng chẳng thiết rèn luyện võ nghệ, suốt ngày chỉ lo ăn chơi lêu lổng.

Người ngoài đều nói —— ngoài khuôn mặt kia, Triệu Mộ chẳng có gì khác để khoe khoang.

Thế mà không hiểu sao, ta lại cảm thấy… hắn cũng thật đáng thương.

Hồi ở Đào Hoa thôn, nhà bên có đôi tỷ muội song sinh, kế mẫu vô cùng khắt khe, từ sớm đã gả hai người họ cho mấy gã thợ săn góa vợ, chỉ để đổi lấy sính lễ.



Thấm thoắt đã một tháng trôi qua.

Ta chưa từng gặp lại Quý Minh Thận.

Đám thị nữ bên cạnh Triệu Mộ dần trở nên thân thiết với ta, trước mặt ta cũng chẳng còn kiêng dè điều gì, nói năng chẳng chút giữ mồm giữ miệng.

Mặc Họa mắt sáng như sao, hớn hở kể:

“Sáng nay ta thay chăn gối cho công tử, thế mà trông thấy cái đó…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com