Những âm thanh ồn ào đan xen vào nhau, trên TV đang chiếu một bài tình ca kinh điển, đôi nam nữ trẻ tuổi cầm micro hát một hồi đột nhiên quay sang hôn nhau, xung quanh lập tức vang lên tiếng reo hò ầm ĩ.
Ở một góc không ai chú ý, người đàn ông cao lớn ngồi dựa vào sofa, dường như đã ngủ thiếp đi, chẳng đoái hoài gì đến động tĩnh xung quanh.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu vào anh, chỉ thấy được hình dáng cao gầy.
Tề Bạch cầm ly rượu, liếc mắt về phía góc phòng rồi cúi đầu hỏi cô gái bên cạnh: "Rốt cuộc ai mời vị Phật sống này tới vậy?"
Cô gái bên cạnh là thành viên của một nhóm nhạc nữ đang nổi, đi theo chàng trai đang hôn đắm đuối trên sân khấu tới đây, kim chủ của cô ôm hôn cô gái khác nhưng cô cũng chẳng quan tâm, hờ hững cúi đầu dặm lại son môi.
"Còn ai trồng khoai đất này nữa? Tên ngốc Từ Hạo kia chứ ai, anh ta vừa ra khỏi toilet thì thấy Lục tổng uống rượu bên ngoài. Cậu nói xem anh ta có điên không? Lục tổng là ai, anh ta là ai chứ, còn dám mời Lục tổng vào đây chơi chung nữa à?"
Tề Bạch đến muộn, khi hắn tới thì Lục tổng trong truyền thuyết kia đã cởi vest ra, gương mặt cao ngạo nở nụ cười quyến rũ, ai mời rượu cũng không từ chối.
So với chủ tịch, giờ phút này nhìn anh càng giống tay chơi hơn.
Cô gái cũng nhìn Lục Đình, "Chắc tâm trạng Lục tổng không vui lắm, nếu không......" Cô nhìn đám phú nhị đại chỉ biết ăn chơi trác táng trong phòng, nhếch miệng nói: "Chỉ bằng mấy người này, đừng nói rủ người ta chơi chung mà e là ngay cả cửa công ty người ta cũng chẳng vào được."
Cô và Tề Bạch từng dự sự kiện chung, sau vài lần gặp gỡ, hai người trở thành bạn bè.
Cô huých tay Tề Bạch rồi gợi ý: "Tôi thấy cậu nên thừa dịp Lục tổng còn tỉnh táo để khoe mẽ trước mặt anh ta đi, biết đâu người ta sẽ có hứng thú với cậu cũng nên."
Tề Bạch suýt phun rượu trong miệng ra, "Tôi cũng có lòng tự trọng đấy nhé, cô không thấy Từ Hạo vừa gọi điện cho ai à? Người ta có vợ rồi."
"Thôi đi." Cô gái nói, "Cậu cứ yên tâm, tôi điều tra rồi, Lục tổng vẫn chưa lập gia đình thì làm sao có vợ được? Vả lại anh ta chỉ mới về nước mấy tháng, cho dù có thì cũng chỉ là bồ nhí thôi."
"Giờ đã qua mấy tháng, cũng đến lúc chán rồi. Hơn nữa giờ anh ta đang nửa say nửa tỉnh, cậu chủ động chút đi, đàn ông đều như nhau cả thôi. Dù không thể làm người yêu nhưng anh ta là chủ tịch công ty lớn, tùy tiện cho cậu chút tài nguyên vẫn tốt hơn cậu cặp kè với đám phú nhị đại chơi bời lêu lổng trong phòng này đúng không?"
Tề Bạch hơi dao động: "Lỡ anh ta không thích đàn ông thì sao?"
Cô gái cười nhạo: "Yên tâm đi, chị đây tung hoành giang hồ bao năm, vừa liếc mắt đã biết ngay thuộc tính của anh ta. Nhìn bộ dạng kia chắc chắn là thích đàn ông. Nếu không sao tôi phải nhường cho cậu chứ? Tôi đã nhào tới từ lâu rồi."
Cuối cùng Tề Bạch cũng bị cô thuyết phục. Hắn đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy đi về phía Lục Đình.
Nhưng hắn vẫn cao cấp hơn nhiều so với đám tiểu minh tinh chỉ biết lột đồ.
Hắn không vội chạy tới mà rót một ly nước ấm, đặt lên bàn trước mặt Lục Đình rồi ngồi xuống cạnh anh, dịu dàng nói: "Lục tổng, tôi thấy anh có vẻ say rồi, tôi có rót ly nước ấm, anh muốn uống không?"
Ánh sáng trong phòng lờ mờ, phải ở rất gần mới thấy rõ mặt Lục Đình.
Vì là con lai nên mắt anh rất sâu, khuôn mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng, quả thực có thể đánh bại rất nhiều sao nam.
Phải thừa nhận ngoại hình anh rất hợp gu Tề Bạch.
Hắn nhìn người đàn ông nhắm hờ mắt, lâu lắm rồi mới có lại cảm giác hồi hộp.
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy người đàn ông trả lời. Hắn tưởng trong phòng quá ồn khiến đối phương không nghe rõ, thế là lặp lại lần nữa.
Rốt cuộc lần này người đàn ông cũng mở mắt ra.
Đó là một đôi mắt màu xám, ánh đèn làm màu mắt nhạt đến mức gần như trong suốt.
Nhìn vào mắt anh, Tề Bạch như trở lại mùa đông ở trấn nhỏ phía Nam trong ký ức tuổi thơ của mình.
Nơi đó luôn chìm trong sương mù, mưa phùn mịt mờ, bầu trời xám xịt trải dài vô tận, cái lạnh cắt da thấm vào xương tủy, cành lá tàn lụi, những hàng cây xác xơ đứng im lìm trong gió.
Đây là lần đầu tiên Tề Bạch nhìn thấy sự hoang vu trong mắt một người.
Nhưng hắn chưa kịp định thần lại thì sự hoang vu kia đã bị một lớp băng dày bao phủ, cái lạnh tỏa ra từ mắt anh.
"Có chuyện gì à?"
Nhìn vào đôi mắt kia, Tề Bạch bắt đầu hối hận vì hành động vừa rồi của mình.
Nhưng giờ phóng lao phải theo lao, hắn đành cắn răng bưng ly nước trên bàn lên: "Lục tổng, anh muốn uống nước không?"
Sợ Lục Đình hiểu lầm, hắn rót một ít ra nếm thử trước mặt anh: "Sạch lắm, tôi tự rót chứ không qua tay ai cả."
Người đàn ông nồng nặc mùi rượu, nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo.
"Xéo." Anh nói.
Tề Bạch lập tức bưng ly cuốn xéo.
Sở dĩ hắn có thể ăn nên làm ra trong giới này là nhờ khả năng phán đoán tình hình và không bao giờ trêu chọc những người không nên trêu chọc.
Cô gái thấy hắn quay lại thì hất cằm nói: "Xem ra cậu thất bại rồi nhỉ."
Tề Bạch lau mặt nói: "Lẽ ra tôi không nên nghe cô xúi giục, tiểu minh tinh như tôi sao có thể trêu chọc vị Phật sống này chứ?"
Thấy bộ dạng hắn như vậy, cô gái cười nói: "Xem ra dạo này cậu không theo dõi tin tức nhỉ."
Tề Bạch liếc cô: "Tin gì?"
"Chẳng lẽ cậu không nghe nói gì sao? Có một tiểu minh tinh muốn quyến rũ Lục Đình nên giả bộ ngã trước mặt anh ta, cậu đoán xem giờ cậu ta thế nào? Dù sao cả tháng nay tôi không thấy cậu ta xuất hiện nữa."
"Hay quá ha!" Tề Bạch đưa tay véo cô một cái: "Cô cố tình hại tôi đúng không?"
Cô gái cười tránh tay hắn, "Yên tâm đi, cậu đâu có ngốc đến mức đó. Lỡ Lục tiên sinh thích loại hình như cậu thì sao? Một cái đùi vàng to như vậy, cậu không muốn thử vận may à?"
"Thôi bỏ đi......" Tề Bạch nắm chặt tay, trong lòng vẫn còn sợ hãi, "Tại cô không thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi đấy thôi. Nếu biết anh ta là loại người này thì có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám bắt chuyện đâu."
Nói đến đây, hắn chợt hỏi: "Người tên Thẩm Kiều trong cuộc điện thoại lúc nãy là bồ nhí của anh ta thật à?"
Cô gái nheo mắt nói: "Sao tôi biết được."
Tề Bạch nói: "Tôi thật muốn xem đó là thần thánh phương nào mà có thể khiến Lục Đình say rượu vẫn không quên gọi họ tới đón mình."
Vừa dứt lời thì tiếng gõ cửa vang lên.
Tề Bạch giật mình nhìn ra cửa.
Nếu là người quen thì sẽ không gõ cửa, nói cách khác là người gõ cửa bên ngoài không thuộc đám bọn họ.
Tiếng ồn ào trong phòng càng lúc càng lớn, đôi nam nữ trẻ tuổi lúc nãy hôn nhau giờ đã lăn lộn trên sofa.
Ngoài Tề Bạch ra, không ai nghe thấy tiếng gõ cửa khẽ khàng này.
Quỷ thần xui khiến hắn đứng dậy đi ra cửa.
Hắn đặt tay lên nắm cửa rồi xoay nhẹ, cửa phòng mở ra.
Ánh đèn vàng bao phủ cả hành lang, chẳng biết trời đổ mưa từ lúc nào, hắn vừa mở cửa thì tiếng mưa tí tách lọt vào tai.
Giọng nói trong trẻo của thanh niên hòa với tiếng mưa vang lên.
"Chào anh, có Lục Đình ở đây không ạ?"
Tề Bạch cúi đầu, đối diện với đôi mắt sáng ngời của thanh niên dưới ánh đèn ấm áp. Khi nhìn rõ gương mặt kia, rốt cuộc mối nghi vấn trong lòng hắn đã được giải đáp.
Có lẽ hắn im lặng quá lâu nên đối phương sốt ruột lên tiếng lần nữa: "Có người gọi điện cho tôi, họ nói Lục Đình đang say rượu ở đây."
Tề Bạch liếc nhìn Từ Hạo sắp lột sạch đồ trên sofa rồi nghiêng người để thanh niên vào, "Anh ấy ở trong kia, để tôi dẫn cậu vào."
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đẩy xe lăn theo Tề Bạch vào trong.
Tiếng nhạc chát chúa ập vào mặt cậu.
Thẩm Kiều chưa bao giờ đến những nơi thế này nên tò mò nhìn quanh, lập tức bị hai người trên ghế sofa thu hút sự chú ý.
Cậu trợn mắt há hốc mồm, thời buổi này người ta sống thoáng vậy sao?
Tề Bạch bình tĩnh đến cạnh Thẩm Kiều, che đi hai người trên ghế sofa, ho khan một tiếng rồi chột dạ giải thích: "Người kia say rượu nên hơi kích động thôi."
Thẩm Kiều lơ ngơ gật đầu, chỉ giây lát sau, sự chú ý của cậu bị người đàn ông ngồi dựa vào sofa thu hút, bàn tay đặt trên phím điều khiển xe lăn lập tức bấm nhanh hơn.
Tài xế bất lực đi theo cậu: "Cậu chủ à, đi chậm thôi, dưới sàn nhiều rượu lắm, coi chừng bị trượt đấy."
Hắn vừa dứt lời thì Thẩm Kiều đã tới cạnh Lục Đình.
Cậu đưa tay chạm vào anh rồi ngẩng mặt gọi: "Lục tiên sinh."
Người đàn ông không phản ứng, dường như đã ngủ thiếp đi.
Tề Bạch thấy cậu đánh thức Lục Đình thì lo lắng định nhắc cậu tâm trạng Lục tổng có vẻ không vui lắm đâu.
Là tình nhân, điều cấm kỵ nhất là làm những việc khiến kim chủ phiền chán.
Nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì thanh niên đã nắm cánh tay người đàn ông lắc lắc.
Một giây sau, Lục Đình mở mắt ra.
Đôi mắt anh vẫn lạnh lẽo như lúc nhìn Tề Bạch, tựa như bị một lớp băng ngăn cách.
Nhưng ngay khi thấy thanh niên, đôi mắt lạnh lẽo kia chợt trở nên hiền hòa, lớp băng bên ngoài tan đi, để lộ vẻ dịu dàng nơi đáy mắt.
Anh nhìn Thẩm Kiều, cả người nồng nặc mùi rượu, giọng nói khàn khàn.
"Kiều Kiều......"
Anh gọi cậu như vậy, vừa thuần thục vừa tự nhiên, cứ như đã từng gọi vô số lần.
Gọi xong, dường như anh không thể chịu đựng được nữa, chồm tới dựa đầu vào vai Thẩm Kiều, hơi thở nóng rực phả vào cổ cậu.
"Em tới đón anh về nhà sao?"
Thẩm Kiều đưa tay ôm đầu anh, không chỉ cổ mà ngay cả tai cũng đỏ bừng.
"Lục tiên sinh, anh say rồi."
Sao lại...... sao lại gọi cậu thế chứ? Còn ở trước mặt nhiều người như vậy nữa?
Lục Đình biết mình say. Anh đã say mèm nhưng vẫn giữ lại chút lý trí.
Anh nheo mắt, vừa nghiêng đầu đã trông thấy vành tai đỏ như sắp rỉ máu của thanh niên. Quỷ thần xui khiến thế nào, anh ngẩng đầu lên cắn một cái không nhẹ không mạnh ở nơi không ai nhìn thấy.
Bàn tay to rộng đặt trên cần cổ thon thả của thanh niên, giữ chặt cơn run của cậu trong lòng bàn tay khiến người khác hoàn toàn không thấy được.