Mắt Trương Tuyệt Long lóe sáng: “Hầu Tử, tôi biết cậu rất nóng ruột nhưng cậu chớ vội!”
“Chúng tôi đều đã kiểm tra tình hình của cậu Diệp rồi, trước tiên cứ đưa cậu ta tới cấm địa sau núi tĩnh dưỡng đãi”
“Chúng tôi đang nghĩ những cách khác!”
“Vâng!”
Hầu Tử cõng Diệp Bắc Minh, nhanh chóng đi tới cấm địa sau núi.
“Mọi người cũng tản đi hết đi”, Trương Tuyệt Long phẩy tay áo, xua những người khác đi.
Thấy đám đông đã giải tán, Kiếm Phá Thiên cau mày: “Ông có ý gì vậy? Cấm địa sau núi cũng không có cách cứu được cậu Diệp đâu!”
Trương Tuyệt Long cười nhạt một tiếng, liếc nhìn Kiếm Phá Thiên: “Anh Kiếm, anh thấy tình hình thương tích của cậu Diệp thế nào? Dù có dùng hết tài nguyên của học viện Viễn Cổ!"
“Thì liệu có thể dám chắc được mấy phần có thể chữa khỏi hoàn toàn cho cậu ta?”
Kiếm Phá Thiên sững sờ.
Ông ta biến sắc, hít sâu một hơi: “Chưa tới một phần mười!"
“Thậm chí, ngay cả một phần mười này cũng vẫn còn phải đặt dấu hỏi!”
“Đúng vậy!” Trương Tuyệt Long gật đầu: “Tôi thừa nhận thiên phú của Diệp Bắc Minh rất ấn tượng, hơn nữa, kể từ ngày học viện Viễn
Cổ được thành lập đến nay!”
“Cậu ta còn là người đầu tiên mở được Thiên Môn, vượt qua được 9999 bậc Thang Trời!”